Hiển thị các bài đăng có nhãn tam-su. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tam-su. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Bị vợ đuổi ra khỏi nhà, tôi không biết đi đâu

Bị vợ đuổi ra khỏi nhà, tôi không biết đi đâu. Cô ấy nói bao giờ kiếm ra tiền thì mới được về. Sổ trợ cấp cô ấy giữ, coi như tiền tôi góp nuôi con. Nếu không vì con gái, có lẽ tôi đã lao vào đầu xe lửa để thoát kiếp bất hạnh, chết cho xong chuyện rồi.
Tôi năm nay 40 tuổi, hiện là công nhân mất sức về theo chế độ, lương hưu hàng tháng được khoảng 2,5 triệu. Từ khi tôi lấy vợ đến bây giờ cũng được 10 năm, vợ chồng tôi sinh được 1 cô con gái năm nay cháu học lớp hai. Vợ tôi làm kế toán cho một công ty đóng trên địa bàn quận 8, TP.HCM. 

Cách đây 3 năm bằng số tiền tích cóp được, vợ chồng tôi mua được căn hộ chung cư 90m2 cách công ty của vợ chừng 10 phút đi bộ. Thú thực đa phần số tiền mua nhà đều là của vợ, tôi chỉ có góp vào một chút ít không đáng kể. 

Bước ngoặt cuộc đời tôi phải kể tới từ năm 1995, lúc đó tôi 20 tuổi rời quê từ Quảng Bình vào lập nghiệp ở Vũng Tàu, tôi xin làm bốc vác ở cảng. Hầu như hàng hóa thường về vào đêm và lượng hàng rất lớn nên công việc rất nặng nhọc. Làm ở Vũng Tàu được 2 năm, tôi được anh bạn giới thiệu vào một nhà máy sản xuất ắc quy ở TP.HCM. Công việc ở đây không vất vả như ở Vũng Tàu, thời gian cũng tương đối ổn định, lương bổng cũng tạm đủ chi tiêu cho việc sinh hoạt và thuê nhà trọ. 

Khoảng đầu năm 1998, buổi chiều hôm ấy tôi đang ở chỗ làm thì anh bạn chạy đến với bộ dạng hớt hải bảo tôi quay về nhà trọ ngay, toàn bộ khu nhà trọ cháy hết cả rồi. Tôi ù té chạy về thì cảnh tượng hoang tàn không còn một chút gì cả. Toàn bộ quần áo, tư trang, đồ dung cá nhân, cả số tiền dành dụm để gửi về quê cho gia đình trong mấy năm trời đều đi theo bà hỏa. Từ tối hôm ấy tôi phải ở nhờ nhà bạn, mượn tạm quần áo của bạn để mặc trong 3 tháng. 

Sau rồi tôi cũng thuê được một căn phòng ở trong dãy nhà trọ với đủ thành phần lao động. Bên cạnh phòng tôi là một cô bé đen nhẻm cũng ở một mình. Cô ấy học năm thứ 2 Đại học. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng sau lần sang xin mắm, xin muối hay bột giặt xà phòng… chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. 
Tôi cầm bốn triệu, lang thang khắp Sài Gòn nhưng chẳng biết làm gì cho ra tiền.

3 tháng sau thì chúng tôi yêu nhau. Cuộc sống xa nhà, cùng cảnh ngộ nên để tiết kiệm chi phí chúng tôi trả một phòng và cô ấy chuyển hẳn sang phòng tôi ở. Mối quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt đẹp, mọi chi phí trang trải cho việc ăn uống sinh hoạt tôi đều lo hết. Học phí của cô ấy trong suốt thời gian còn lại đến khi ra trường đêu do tôi đóng góp.

Hồi ấy ở với nhau là một chuyện động trời nên chúng tôi cũng giữ gìn kín đáo. 2 năm sau cô ấy ra trường và được nhận vào công ty nơi cô ấy thực tập. Chúng tôi có một đám cưới nho nhỏ cũng với đầy đủ 2 bên gia đình nội ngoại và bạn bè ở công ty. Sau đám cưới, chúng tôi thuê một ngôi nhà lớn hơn để ở. 2 vợ chồng dự kiến khoảng 3 năm sau mua nhà nhưng không ai đoán được chữ ngờ. 

Trong một lần lao động tại nhà máy, tôi bị điện giật, phải nằm viện ba tháng, mất đi 40% sức khỏe. Tôi nhận quyết định nghỉ việc theo chế độ công nhân mất sức, với mức lương hồi ấy là 800 ngàn/tháng. Số tiền ấy chỉ đủ trả tiền thuê nhà, mọi chi phí sinh hoạt của gia đình đều do vợ tôi trang trải. 

Tôi nghỉ ngơi ở nhà khoảng nửa năm thì vợ xin cho tôi làm bảo vệ ở một công ty nhỏ. Công việc của tôi cũng nhàn, phù hợp với một người mất sức. Thường ngày tôi chỉ trông xe, ghi vé, việc trực đêm cũng được anh em trong tổ phân công. 

Một thời gian sau, tôi thấy vợ hay trang điểm, phấn son và đứng ngắm vuốt hàng giờ trước gương. Công việc của cô ấy cũng bận rộn hơn. Cô ấy hay phải đi tiếp khách và cũng hay đi công tác xa nhà có hôm cả tuần mới về. Vợ tôi cũng rất ít khi gần gũi với tôi. Những lần gần gũi, tôi cảm giác vợ tôi coi nó như một nghĩa vụ, cố cho xong.

Con gái tôi đã 7 tuổi, cũng đã đọc khá rành rọt. Rảnh rỗi 2 bố con tôi thường lang thang những hiệu sách cũ mua những quyển truyện về khoa học hay những quyển sách thuốc. Đến giờ đã thành thói quen, cứ hết giờ làm việc là tôi lang thang trên con phố mua lại những thứ cũ kỹ mà người ta vứt bỏ đem về nhà sưu tầm. Bộ sưu tầm của tôi cứ lớn dần theo thời gian. Đầu tiên vợ tôi không nói gì cho đến gần đây vợ tôi luôn khó chịu càu nhàu về việc tôi cứ rước cái “của nợ” ấy về cho chật nhà.
Nếu không vì con gái, có lẽ tôi đã lao vào đầu xe lửa để thoát kiếp bất hạnh, chết cho xong chuyện rồi.

Một buổi sáng tôi đi trực đêm về thì thấy toàn bộ đồ đạc sách báo của tôi bị bỏ ra ngoài hành lang của chung cư. Lên phòng mở cửa thì thấy con gái đang ngồi khóc. Thấy tôi, vợ hầm hầm bảo rằng nếu anh còn cái sở thích quái đản này nữa thì anh hãy biến đi cùng với chúng, nhà tôi không đủ chỗ để chứa những thứ rác rưởi như vậy.

Tôi lặng người đi không nói nên lời chỉ thấy có 1 cảm giác uất nghẹn trong cổ họng, ôm chặt con gái vào lòng an ủi “Nín đi con, không sao mà, rồi ba sẽ mua cho con nhiều sách mới, rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi mà!”.

Bị vợ đuổi ra khỏi nhà, tôi không biết đi đâu. Cô ấy nói bao giờ kiếm ra tiền thì mới được về. Sổ trợ cấp cô ấy giữ, coi như tiền tôi góp nuôi con. Tôi cầm bốn triệu, lang thang khắp Sài Gòn nhưng chẳng biết làm gì cho ra tiền. Cuối cùng tôi nghe lời một người bạn cũ, ra Hà Nội thử vận may. Hiện giờ tôi làm nghề cắt tóc vỉa hè ở một góc phố thuộc quận Thanh Xuân. Thu nhập hàng tháng không được bao nhiêu tiền nên tôi cũng không chắt chiu gửi về cho con được. 

Nếu không vì con gái, có lẽ tôi đã tìm đến cái chết để thoát kiếp bất hạnh, chết cho xong chuyện rồi. Nhưng tôi không muốn con tôi phải chịu thiệt thòi vì mất cha. Tiếp tục sống như thế này khiến tôi chỉ càng thêm buồn tủi và uất ức. Mong bạn đọc gần xa chỉ bảo giúp tôi, tôi phải làm gì để giải quyết những điều bất ổn trong gia đình, cuộc sống bất hạnh này cứ tiếp tục hay phải làm sao?

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2015

Cô giúp việc xấu như ma vợ tôi vẫn nghi tôi léng phéng

Cô bé giúp việc trông bề ngoài vừa đen đúa, quê mùa, răng vẩu, nhìn khá thật thà lại "xấu như ma", chân tay vụng về, lóng ngóng, vậy mà vợ tôi vẫn nghi ngờ tôi léng phéng.
Vợ tôi là một người ghen tuông vô lối. Ngay từ khi yêu nhau, cô ấy đã kiểm soát tôi rất gắt gao. Nhiều khi mệt mỏi, tôi cáu gắt đòi chia tay thì cô ấy lại khóc lóc bảo vì quá yêu tôi nên mới như thế.

Yêu nhau được hơn1 năm thì chúng tôi kết hôn. Việc kết hôn cũng là do vợ tôi chủ động trước. Được chừng 1 năm sau thì cô ấy có thai. Tôi vẫn chăm sóc vợ chu đáo, và cố gắng không làm gì để cô ấy phải nghi ngờ chồng. Nhưng dường như mọi cố gắng của tôi chỉ đem lại kết quả ngược lại.

Đặc biệt là khi có sự xuất hiện của cô bé giúp việc trong nhà, trình độ ghen của cô ấy cũng tăng thêm một bậc.

Chẳng là khi vợ sinh con, tôi bận bịu nhiều việc nên đưa ra ý định thuê giúp việc. Ban đầu, tôi muốn thuê người lớn tuổi một chút. Phần vì tôi nghĩ người lớn tuổi sẽ chăm sóc bà đẻ và trẻ sơ sinh tốt hơn. Phần nữa vì không muốn vợ mình lo được lo mất khi trong nhà có thêm một người phụ nữ.

Nhưng vợ tôi không chịu. Cô ấy muốn thuê người giúp việc trẻ. Cô ấy lo người già sẽ không biết sử dụng những đồ dùng hiện đại trong nhà, tay chân vụng về, chậm chạp. Sau thời gian thảo luận, chúng tôi quyết định nhận một cô bé tầm 18 tuổi vào nhà làm. Cô bé này trông bề ngoài thì đen đúa, quê mùa, răng vẩu, nhìn khá thật thà lại xấu nên vợ tôi đồng ý ngay lập tức. Còn việc nội trợ, chăm lo bà đẻ, vợ tôi nói để đào tạo sau.
Từ khi có sự xuất hiện của cô bé giúp việc trong nhà, trình độ ghen của vợ tôi cũng tăng thêm một bậc. (Ảnh minh họa)

T – cô bé giúp việc, làm việc rất được lòng vợ tôi. Ban đầu cũng khá vụng về nhưng dưới sự đào tạo đầy soi mói của vợ tôi, dần dần nhanh nhẹn và sạch sẽ. Chỉ cần vợ tôi sai bảo, dù là giặt tã bẩn của trẻ con, cô bé cũng làm hết. 

Tối T còn bế em, chăm em cho vợ tôi ngủ mà không hề than vãn tiếng nào. Thấy T hiền lành, lại chăm sóc vợ chu đáo nên tôi cũng có quý. Tôi coi T như cháu gái nên mỗi khi ở nhà cũng hỏi han trò chuyện về người thân trong gia đình cô bé.

Vợ tôi thấy thế thì tỏ vẻ không vui lắm. Cô ấy còn đoán già đoán non tôi có quan hệ mờ ám gì với T nên mới làm thế. Mệt mỏi, lại muốn giữ hoà khí gia đình nên sau rồi tôi cũng chẳng nói chuyện với T nữa, chỉ thỉnh thoảng sai bảo vài việc nhỏ.
Vợ tôi còn ám ảnh chuyện chồng ngoại tình đến nỗi mỗi khi đọc báo hay xem phim có cảnhchồng ngoại tình với giúp việc thể nào cô ấy cũng lên tiếng. Khi thì cô ấy bảo tôi đọc bài này đi để tránh như người ta. Khi thì cô ấy và T ngồi xem phim thấy cảnh ông chủ với nữ giúp việc là cô ấy sẽ phủ đầu T như: “T thấy không, ông chủ và giúp việc. Cô mà là vợ anh ta, cô không để yên cho hai người họ đâu. Cô sẽ khiến họ sống dở chết dở…” 

Cô bé giúp việc cũng biết bà chủ ghen bóng gió mình với ông chủ nên cũng dè chừng tôi. Thấy tôi ở phòng khách là cô bé trốn về phòng riêng, thấy tôi ở nhà bếp là lại tìm cớ truồn đi. Càng làm như vậy, càng như thể chúng tôi có gì đó không dám nhìn mặt nhau vậy. Vợ tôi quan sát vài lần thấy T cứ lo lo lắng lắng, thấy tôi là lỉnh đi, vợ tôi càng nghi. Có tối cô ấy gặng hỏi tôi: “Anh khai thật mau, tại sao dạo này cái T nó cứ nhìn thấy anh là trốn? Anh dở trò gì với nó phải không?”.

Mệt mỏi quá, tôi bảo vợ nếu em nghi ngờ vậy thì cho T nghỉ việc, tìm người già. Nhưng vợ tôi không đồng ý. Cô ấy còn nói thẳng rằng nếu T nghỉ, tôi với T làm gì bên ngoài cô ấy cũng không quản được. Chi bằng cứ ở trong nhà cho cô ấy dễ quản lí!

Vợ luôn nghi ngờ và ghen tuông như vậy khiến tôi rất mệt mỏi. (Ảnh minh họa)

Hôm chủ nhật vừa rồi, vợ tôi về quê ngoại chơi, tôi đi đá bóng về thì thấy T khóc lóc nói mẹ bị bệnh nặng, anh trai gọi điện lên bảo về gấp. Thấy tội cho tình cảnh của T nên tôi đưa cô bé 10 triệu và cho nghỉ phép 1 tuần về chăm sóc mẹ. 

Tôi nào ngờ được chuyện này lại khiến gia đình tôi suýt tan vỡ. Chiều đó vợ về, nghe tôi nói chuyện của T nhưng cô ấy không tin. Cô ấy gọi điện cho T song không hiểu sao điện thoại của T thông báo tắt máy. Vậy là vợ tôi cho rằng tôi léng phéng với T khiến cô bé bỏ đi. 

Buồn chán quá, tôi gọi điện cho anh bạn, rủ anh ta đi uống rượu tới gần 1 giờ sáng mới mò về. Điện thoại tôi để chế độ im lặng, trong đó có hàng chục cuộc gọi và tin nhắn năn nỉ, hỏi han vàxin lỗi của vợ.

Tôi biết chuyện với cô bé giúp việc chỉ là chuyện hiểu lầm, chờ khi gọi điện lại cho T là vợ tôi sẽ hiểu ngay. Nhưng đây chỉ là một trong rất nhiều lần vợ tôi nghi ngờ. Từ nữ đồng nghiệp, vợ của bạn bè… ai ai cô ấy cũng có thể gán ghép vào với tôi. Theo các bạn, tôi có nên nhân chuyện cô bé giúp việc, làm căng lên, buộc vợ tôi phải bớt thói nghi ngờ ghen tuông điên cuồng như vậy hay không?

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Hàng tháng chồng giấu giếm mang 8 triệu cho vợ cũ

Hóa ra, tháng nào chồng tôi cũng giấu giếm, lừa dối tôi mang tiền về cho vợ cũ. Khi tôi định làm ầm lên thì anh lại quát tôi cấm làm anh mất mặt...

Tôi gặp chồng cách đây hơn 2 năm. Trước đó, tôi vẫn chưa từng yêu ai. Còn anh đã có một đời vợ với một đứa con trai 3 tuổi. Theo như anh nói thì vợ chồng anh ly hôn vì vợ ngoại tình. Khi anh phát hiện, chị ấy cũng không hề hối hận mà nhất quyết đòi chia tay. Thương con nên anh cứ dùng dằng mãi tận một năm sau mới ly hôn được.
Anh là đồng nghiệp của anh trai tôi. Ban đầu, chúng tôi chỉ nói chuyện xã giao nhưng dần dần tôi bị sự hóm hỉnh của anh chinh phục. Có lẽ anh cũng có tình cảm với tôi nên đêm nào cũng đến chơi. Chúng tôi chính thức yêu nhau sau 5 tháng tìm hiểu.

Ba mẹ và anh trai tôi cũng không hề phản đối tình yêu của chúng tôi. Còn ba mẹ anh thì cứ hối thúc chúng tôi nhanh chóng kết hôn. Vào đêm anh cầu hôn tôi, tôi hỏi anh có còn tình cảm gì với vợ cũ nữa không. Anh thề rằng anh chỉ thương con trai chứ không hề còn chút tình cảm nào với người đã từng phản bội anh. Anh còn nói anh hận cô ta suốt cả đời.

Cưới về, chúng tôi ở tại căn nhà anh và vợ cũ từng ở. Tôi cũng không muốn thế nhưng không còn lựa chọn nào khác. Trước khi phát hiện ra anh lừa dối phản bội thì chồng tôi là người đàn ông tuyệt vời.

Anh không ngại ngần thể hiện tình cảm với vợ ở những chốn đông người. Ở nhà, mọi công việc nhà anh đều làm hết, tôi chỉ phụ trách việc nấu ăn. Dù lớn hơn tôi 10 tuổi nhưng anh “trả bài” hàng đêm đầy đủ. Ngày sinh nhật đầu tiên của tôi, anh đã mua tặng tôi một bộ trang sức đẹp long lanh. Anh tốt đến nỗi nhiều khi tôi tự hỏi, vì sao một người đàn ông tốt như vậy mà vợ lại ngoại tình. 

Tôi chỉ không ngờ, người chồng luôn miệng nói yêu tôi nhất trên đời lại nhẫn tâm lừa dối phản bội tôi.

Nhiều khi tôi tự hỏi, vì sao một người đàn ông tốt như vậy mà vợ lại ngoại tình. (Ảnh minh họa)

Thông thường, vợ chồng chúng tôi chỉ đi thăm con anh một tháng một lần. Lần nào tôi cũng mua sữa, bánh và cho bé. Theo quy định, hàng tháng anh đưa cho vợ cũ 3 triệu tiền nuôi con. Số tiền này, mỗi khi đưa con về, anh sẽ đưa thẳng cho vợ cũ trước mặt tôi. 
Nhưng tôi nào biết, mỗi tháng, anh lại lén tôi đến thăm vợ con giấu tôi. Kể cả số tiền anh đưa cho cô ấy cũng chẳng phải 3 triệu như tôi tưởng.

Đến một hôm, chồng tôi đi tắm và để điện thoại trên bàn ở phòng khách. Tôi đang nấu ăn ở dưới bếp thì nghe có chuông báo tin nhắn đến. Bình thường tôi không kiểm tra điện thoại của chồng vì tôn trọng sự riêng tư của anh. Nhưng lướt nhìn qua màn hình, tôi thấy số nhắn tin được lưu là “Hân kế toán”. 

Trên góc màn hình báo tin nhắn liền hiện lên hai dòng chữ bảo chồng tôi ngày mai lên công ty nhận 8 triệu tiền mặt hàng tháng. Tháng này trả sớm 1 ngày. Tôi không biết do mình may mắn hay do chồng tôi xui xẻo. Mấy hôm nay anh đều ở nhà vì nghỉ phép công tác. Nếu không có sự trùng hợp này, chắc tôi vẫn mù mờ không hề hay biết. Tôi không dám mở hẳn tin nhắn ra đọc vì sợ chồng phát hiện ra. Nhưng chỉ từng đó cũng khiến tôi nghi ngờ. 

Từ khi cưới đến nay, anh đều đưa thẻ ngân hàng cho tôi giữ. Tôi luôn đinh ninh mình biết rõ ràng về lương của anh bởi tháng nào cũng vậy, tôi đều đặn nhận được 18 triệu trong thẻ (số tiền này bao gồm cả 3 triệu cho con chồng và 3 triệu cho chồng tiêu vặt). Vì vậy tôi không hiểu số tiền mặt này là tiền gì? Ngày hôm sau, đi làm về, chồng tôi không hề nói gì tới số tiền đó. Tôi thử dò hỏi bằng cách kể lể đang muốn mua chiếc áo dài cho mẹ chồng nhưng thiếu tiền. Chồng tôi liền gạt đi và bảo không cần thiết. Giờ anh cũng đang bí, lúc nào dư dả thì mua biếu mẹ sau.

Tối hôm đó, kiểm tra trong túi áo vest của anh thì tôi thấy 8 triệu đồng. Sáng hôm sau anh mặc chiếc áo vest đó đi làm, vì nghi ngờ nên tôi quyết định theo dõi. Tôi sợ anh nợ nần hoặc vay mượn cho ai, cũng có thể làm điều gì đó khuất tất sau lưng tôi.
Anh vừa ra khỏi nhà thì tôi cũng đóng cửa rồi gọi cho cô bạn thân tới chở đi theo anh.Chúng tôi trùm mặt kín mít, ăn mặc cũng khác đi để anh không thể nhận ra. Càng đi, tôi càng bàng hoàng nhận ra anh đang đi về phía nhà vợ cũ anh. Cô bạn bảo tôi phải thật bình tĩnh, phải đánh ghen tận nơi.

Hơn một năm qua, anh giấu giếm, lừa dối tôi quá hoàn hảo khiến tôi không hề nghi ngờ. (Ảnh minh họa)

Chồng tôi thản nhiên mở cửa nhà vợ cũ bằng chìa khóa anh có, rồi đi vào trong tiếng reo hò của cậu con trai. Tôi đứng bên ngoài cửa nhìn vào, thấy họ chẳng khác nào một gia đình vẫn còn hạnh phúc. Đến lúc này thì tôi cũng đoán được 8 triệu kia là tiền anh cho ai. 

Thảo nào mà hồi mới quen, tôi nghe bạn bè anh trêu chọc, bảo anh lương 25 - 26 triệu mà sao vẫn đi xe cà tàng? Anh chỉ cười không nói gì. Lấy nhau về, thẻ ngân hàng tháng nào cũng chỉ báo 18 triệu, chính miệng anh cũng nói anh chỉ có từng đó, đã đưa hết cho tôi. Tiền bạc là vấn đề nhỏ, nhưng sự lừa dối này thì tôi không thể chịu được. Tôi nào biết họ có còn ăn ngủ với nhau nữa không? 

Tôi tiến thẳng vào định làm ầm ĩ lên một trận cho chồng mình và cô ả kia phải bẽ mặt. Nhưng không ngờ, thấy tôi hằm hằm tức giận đi vào, chồng tôi đã lao đến giữ chặt tôi kéo ra ngoài. Anh còn cảnh cáo tôi: “Muốn nói gì thì về nhà nói, đừng làm anh mất mặt trước con trai mình”. Tôi tức đến mức chẳng biết làm gì hết và bị anh kéo lên chở về nhà. Anh còn lừ mắt lườm bạn tôi. 

Hai hôm nay tôi không thể nuốt trôi miếng cơm nào. Cơn uất ức khiến tôi cũng không sao ngủ được? Hơn một năm qua, anh giấu giếm, lừa dối tôi quá hoàn hảo khiến tôi không hề nghi ngờ. Lại còn tỏ lòng thương xót đứa con trai của anh. Chắc những lúc đó, vợ cũ của anh thầm chê cười tôi lắm. Nếu chồng tôi vẫn còn tình cảm với vợ cũ, sao anh phải ly hôn rồi cưới tôi về? Giờ tôi rối bời chẳng biết phải làm sao nữa. Giải quyết như thế nào đây hả mọi người ơi?

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2015

Tôi xin em đừng cố gắng níu kéo làm gì...

Tôi xin em đừng cố gắng níu kéo làm gì. Nếu em cứ níu kéo thì chỉ làm tôi bỗng dưng biến thành một người chồng xấu xa, đã ngoại tình lại còn tệ bạc với vợ con.

Những lời mà tôi muốn nhắn gởi sau đây không chỉ riêng dành cho vợ tôi mà còn cho tất cả những người có quan điểm đó là cách mình đang giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Cho dù hôn nhân được xây dựng từ tình dục, tiền bạc hay những lợi ích khác thì nền tảng cơ bản vẫn là tình yêu. Tình nghĩa có thể giữ nổi một mái nhà nhưng chỉ có tình yêu mới giữ được trái tim của nhau. Với tôi, hôn nhân không phải là điểm đến cuối cùng mà chỉ là một cột mốc trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc.

Đúng là có những tình yêu vĩnh cửu nhưng không phải ai cũng có thể yêu nhau dài lâu trường tồn.

Tôi cưới vợ được 6 năm thì nhận ra mình đã hết yêu vợ, trong tim tôi bắt đầu có hình bóng của một người khác. Tôi biết mình có hai sự lựa chọn. Một, ngoại tình trong âm thầm để vừa có vợ con vừa có nhân tình. Hai, ly hôn để đi theo tiếng gọi con tim. Cách làm thứ nhất quá nguy hiểm và nguy hại đến nhân cách của tôi nên tôi chọn cách thứ hai, mặc dù biết vợ con tôi sẽ rất đau khổ. Nhưng nếu tôi cứ lừa dối cô ấy, lừa dối chính mình thì sẽ làm dang dở cuộc đời của cả gia đình tôi và người con gái mà tôi đang yêu.

Nếu cô ấy cứ níu kéo thì chỉ làm tôi bỗng dưng biến thành một người chồng xấu xa, đã ngoại tình lại còn tệ bạc với vợ con. (Ảnh minh họa)

Khi tôi đặt vấn đề ly hôn, vợ tôi rất đau khổ và không đồng ý bằng mọi giá. Cô ấy cứ nghĩ tôisay nắng tạm thời hoặc đến độ tuổi “dở chứng” hay thấy ở đàn ông. Cô ấy sẵn sàng tha thứ cho tôi miễn là tôi quyết tâm chia tay nhân tình và thành thật quay về với cô ấy. 
Tôi hỏi vợ tôi có biết quy luật của tình yêu không. Hỏi cô ấy có thể nắm được nước và bắt một người đã hết yêu không? Sao cô ấy không chấp nhận sự thật là tôi đã hết yêu cô ấy? Nếu cô ấy cứ níu kéo thì chỉ làm tôi bỗng dưng biến thành một người chồng xấu xa, đã ngoại tình lại còn tệ bạc với vợ con. Vì vậy tôi đã nói với cô ấy "Anh xin em đừng cố gắng níu kéo anh làm gì".

Bây giờ tôi không chia tay vợ thì không có nghĩa là tôi sẽ cắt đứt quan hệ với người đó. Rồi tôi vẫn lén lút qua lại. Vợ tôi sẽ khổ sở theo dõi và ghen tuông từng ngày. Vợ chồng không còn nhìn mặt nhau, gia đình từ từ tan rã, chồng ghét vợ, vợ hận chồng, con ghét bố. Việc gì phải đẩy nhau đến đường cùng như thế? Cứ trắng đen ngay từ đầu để vẫn giữ hình ảnh tốt đẹp về nhau có phải tốt hơn không?

Sau lời đề nghị ly hôn của tôi, vợ tôi có vẻ bị sốc lớn về tinh thần. Hễ gặp tôi là cô ấy khóc lóc gào thét. Lại còn tìm đến cơ quan tôi nhờ sếp tôi can thiệp. Cô ấy vận động bạn bè khuyên tôi, làm tôi đi đâu cũng bị mọi người nặng nhẹ sỉ nhục. 

Bố mẹ tôi cũng bị cô ấy làm cho cảm động nên quay sang trách mắng đòi từ mặt tôi. Nhưng điều tôi ghét hơn cả là cô ấy lôi cả con vào chuyện này. Cô ấy dạy con nói với tôi những điều mà trẻ con không nên nói. Bao lần tôi khuyên cô ấy làm thế sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tinh thần của con nhưng không được.
Sao cô ấy không chấp nhận sự thật là tôi đã hết yêu cô ấy? (Ảnh minh họa)

Nhiều lần cô ấy doạ tôi không quay lại sẽ tự tử và thật tế thì đã 2 lần cô ấy uống thuốc ngủ nhưng không thành. Nếu đó là cách phụ nữ cứu vãn, níu kéo hôn nhân thì nó quá sức phản tác dụng. Có lý do gì chính đáng hơn nữa để chia tay một người vợ như thế.

Cô ấy đánh mất hình ảnh của mình trong mắt tôi. Cô ấy khiến tôi sợ hãi mỗi khi đối diện, tôi không muốn trở về nhà, chỉ muốn ly hôn càng nhanh càng tốt. Tôi muốn ly hôn, tài sản chia đều, con có thể ở với bố hoặc mẹ đều được, tôi đủ khả năng chu cấp cho vợ con một cuộc sống tốt. Đó là cách giải quyết lý trí và khả thi nhất có thể.

Theo tôi, vợ tôi hành xử như vậy là rất ích kỷ. Đến pháp luật còn cho phép mọi người ly hôn, nhưng sao cô ấy nhất quyết phải bắt ép tôi như vậy? Cô ấy đang nghĩ mình hành động vì yêu chồng nhưng đó thực chất chỉ là sự chiếm giữ một cách độc đoán. 

Xin mọi người cho tôi một lời khuyên, một cách làm nào đó để vợ tôi ưng thuận ly hôn, để mọi chuyện có thể đi đúng quỹ đạo vốn có của nó?

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015

Bị tố cáo vì quyến rũ chồng người khác

Anh nói với em anh còn độc thân, nhưng em lại bị vợ anh xông vào đánh và chửi mắng em quyến rũ, cướp chồng người khác.

Em 21 tuổi, đang là sinh viên sắp sang năm cuối đại học. Cách đây 4 tháng, em gặp và quen một người đàn ông hơn 30 tuổi trong một hội nghị do nhà trường tổ chức. Kết thúc hội nghị, anh xin số điện thoại và chủ động liên lạc với em rất nhiều lần. Ban đầu là nhắn tin hỏi thăm, về sau là gọi điện trò chuyện hàng tiếng đồng hồ. Anh nói cho em biết, anh độc thân, đang là phó tổng giám đốc một công ty xuất nhập khẩu. Qua những lần nói chuyện thì em thấy rất có cảm tình với anh.
Quen biết được 3 tháng, anh mời em cùng đi dự tiệc sinh nhật một người bạn của anh. Anh đưa em đi, giới thiệu em với từng người, trong đó có cả bạn thân và đối tác của anh. Vì thế mà em nghĩ, chắc anh cũng có ý định nghiêm túc với mình. 10 giờ tối hôm đó, khi em đòi về đến lần thứ 3, thì anh mới khệnh khạng tạm biệt nhóm bạn, đưa em về. 

Vì anh uống rất nhiều nên em bảo anh đón taxi đi cho an toàn. Anh đồng ý. Đi được nửa đường thì anh bảo tài xế cho anh vào khách sạn gần nhất vì anh đang khó chịu muốn nôn. Anh quay sang bảo em, chờ anh vệ sinh xong thì sẽ đưa em về. Vì tin tưởng anh nên em đã theo anh vào khách sạn. 

Mới đầu anh vẫn rất lịch sự, anh vào nhà vệ sinh xong thì cởi quần tây, áo sơ mi và nằm lên giường đắp chăn ngủ. Anh nói em có thể sử dụng điện thoại của anh lên mạng hoặc chơi game chờ anh khoảng 30 phút. Anh bớt say sẽ đưa em về. Biết không thể về ngay được nên em ngồi nghịch điện thoại. Trong máy của anh có rất ít tin nhắn và số điện thoại. Lật tìm tất cả các mục cũng không có gì ngoài công việc. (Sau này em mới biết đây là điện thoại anh mới mua và chỉ sử dụng để lừa em). 


Đến lúc này thì em lờ mờ hiểu mình bị đánh ghen. Đau thể xác thì ít mà đau trái tim thì nhiều. (Ảnh minh họa)

Ngủ được chừng 20 phút thì anh tỉnh dậy, bảo em nằm cùng anh cho đỡ mỏi. Lúc đầu em từ chối và cố gắng giữ bản thân tỉnh táo. Nhưng sau rồi thì vừa mệt, vừa buồn ngủ nên em liền nằm xuống mép giường. Chẳng mấy chốc em đã bị anh ôm vào lòng. Rồi mặc cho em chống cự, anh như người say, cứ thế bắt ép em quan hệ. Khi xong việc, anh hết lời dỗ dành em. Anh tháo chiếc nhẫn ở ngón út đưa cho em bảo làm chứng tình yêu của anh. Anh nói nhẫn là do mẹ anh để cho con dâu tương lai, anh vẫn đeo suốt hơn chục năm nay. Giờ anh cho em, coi như lời hứa chờ em ra trường sẽ tổ chức đám cưới. 
Sau hôm đó, chúng em quan hệ thường xuyên hơn. Vì em nghĩ, đằng nào mình cũng là bạn gái, sau này sẽ thành vợ anh rồi. Nếu em không đáp ứng nhu cầu của anh thì làm sao giữ anh được. Em cũng hiểu đàn ông tuổi đó rất khó kìm nén. Thời gian đó, anh đối xử với em rất tốt, thỉnh thoảng lại mua cho em cái này cái nọ, nếu em cần tiền đóng học cũng sẵn sàng cho em. Nhưng em đều không nhận. Vì em không muốn tiền bạc làm mất phẩm chất của mình. 

Thế nhưng, cách đây hai tuần, khi anh vừa chở em vào khách sạn thì hai người phụ nữ ập vào. Họ không nói gì mà liên tục đánh chửi em. Em vừa đau vừa không hiểu chuyện gì. Còn anh thì một mực kéo tay người một người phụ nữ, bảo chị ta bình tĩnh về nhà nói chuyện. Nhưng hai người đó rất hung dữ, họ hất anh ra, một người giữ anh còn một người xông đến đánh em. Đến lúc này thì em lờ mờ hiểu mình bị đánh ghen. Đau thể xác thì ít mà đau trái tim thì nhiều. Nói như vậy, có nghĩa là anh đã có vợ con, anh ngoại tình, anh phản bội, anh lừa dối em. 

Người phụ nữ đó đánh đến khi em không ngồi dậy được thì họ mới dừng tay. Một người còn đe dọa sẽ gọi điện đến trường em, làm ầm lên việc em quyến rũ, cướp chồng chị ta. Một người thì đòi chụp ảnh em tung lên mạng, để em sống tiếp trong nhục nhã. Sau đó họ mặc kệ em ngồi rũ rượi ở phòng khách sạn, kéo anh đi về. 
Anh đã lừa dối em, khiến em mang danh cướp chồng người khác (Ảnh minh họa)

Sau ngày hôm đó, em trốn học 3 hôm, đến ngày thứ 4 đi học lại, thấy không có chuyện gì xảy ra. Em đoán họ đã bỏ qua cho em. Trong 4 ngày đó, anh gọi cho em rất nhiều lần nhưng em không bắt máy. Anh nhắn tin xin lỗi em, xin em tha thứ, mong được gặp em nói chuyện cụ thể. Em đều không nhắn lại. Em đã quyết tâm cắt đứt tất cả với người đàn ông đó nên em thay số điện thoại, đổi chỗ ở. Em không muốn mang danh cướp chồng người khác.

Nhưng không ngờ, anh lại tới từng phòng học tìm em. Anh nói xin lỗi vì đã lừa em chuyện anh đã có vợ. Anh kể, anh không có tình cảm với vợ, cưới là vì ngày trước mẹ anh ép nhiều quá, lúc đấy anh cũng không yêu ai hết nên đồng ý. 2 năm nay anh với vợ rất ít khi chung đụng. Từ ngày yêu em, anh đã có đưa đơn ly hôn. Nhưng vợ anh chưa đồng ý. Lần này để em bị đánh như vậy, anh vừa thấy xót, vừa đau vừa hối hận là không làm dứt khoát với vợ. Anh mong em cho anh thời gian giải quyết mọi phiền toái đằng nhà vợ. 

Lúc đó, em đã rất lạnh nhạt nói rằng, bao giờ anh giải quyết xong thì hãy đến tìm em. Nhưng một tuần nay anh liên tục đến trường tìm em. Thực sự thì em vẫn còn tình cảm với anh, chỉ là em không chấp nhận nổi một người dối gạt em nhiều như thế, khiến em mang tiếng cướp chồng. Em biết nếu anh cứ tiếp tục dỗ dành, em sẽ mềm lòng. Vì vậy mà một mặt, em cảm thấy mình thật rẻ rúng, không có tự trọng. Mặt khác, em mong anh sớm ly dị với vợ, nhưng nhìn cách vợ anh kiên trì như vậy, em nghĩ chắc sẽ khó.

Hiện tại em không biết bản thân làm như vậy có đúng không? Mong các chị cho em lời khuyên.

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015

Làm tình nhân của người đàn ông đã có vợ do tin lầm người

Anh nổi khùng lên ép tôi phải làm tình nhân của anh, phải bù đắp cho anh những tháng ngày tôi bỏ rơi anh.

22 tuổi, tôi gặp anh ở một hội nghị kinh tế. Tôi ấn tượng với ánh mắt anh nhìn tôi, anh xin số làm quen và chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Anh là một người ít nói, trầm tính và cũng không biết cách thể hiện tình cảm. 
Cứ thế hẹn hò với nhau được một năm, tôi nhận ra tính cách của hai chúng tôi không giống nhau. Tôi quá chán với những lần đi chơi cùng anh mà anh cứ im lặng để tôi khơi chuyện. Tôi quyết định chấm dứt mối quan hệ với anh, mặc cho anh van xin thêm một cơ hội nữa. Tôi kiên quyết từ chối và xóa số điện thoại, chặn facebook và mọi thông tin về anh. 

Sau ba năm chia tay, bạn anh thông báo cho tôi anh đã kết hôn rồi. Tôi cũng mừng cho anh như mừng cho một người bạn mà thôi. 

Còn tôi vẫn chưa yêu ai do công việc đi nhiều và cũng không thích có các mối quan hệ ràng buộc. Trong suy nghĩ của tôi, con gái 25 tuổi vẫn chưa phải muộn để kết hôn, còn những gì chưa làm được phải cố gắng thực hiện trước 30 tuổi.

Lời đe dọa này giống như một tiếng sét đánh bên tai tôi khiến tôi không biết phải làm sao. (Ảnh minh họa)

Thế nhưng, trong một lần công tác ở Sài Gòn, tôi tình cờ gặp lại anh cũng đi công tác. Lần này ngồi nói chuyện với nhau tôi mới biết, anh có rất nhiều điều hay ho khiến tôi nể phục. Anh nói chuyện rất có duyên, cởi mở, hào sảng và có hiểu biết. Anh cũng rất biết giữ lịch sự, biết quan tâm và chú ý từng việc nhỏ với người bên cạnh. 

Một tuần ở Sài Gòn, ngày nào chúng tôi cũng ăn tối với nhau. Rảnh một chút là hẹn gặp nhau. Đến đêm cuối cùng trước khi tôi phải về Hà Nội, chúng tôi đã đi quá giới hạn ở một khách sạn ngay trên nhà hàng nơi chúng tôi ăn tối. 
Sau ngày hôm đấy, anh thường nhắn tin gọi điện cho tôi. Nửa tháng sau, anh cũng bay về Hà Nội, kết thúc đợt công tác của anh. Từ đó, chúng tôi lén lút liên lạc với nhau, khi thì gặp nhau trong khách sạn gần công ty anh, lúc lại tới một nhà nghỉ cách xa trung tâm thành phố… Tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại chìm vào mê hoặc này. Rõ ràng lúc trước tôi rất chán ghét tính cách cứng nhắc, trầm lặng của anh. Vậy mà giờ đây, chính những đức tính đó khiến tôi cảm thấy anh thật đàn ông và đáng tin cậy. 

Thế nhưng, khi tôi chứng kiến cảnh một đồng nghiệp nữ trong công ty bị đánh ghen, tôi bất giác sợ hãi và muốn kết thúc mối tình vụng trộm này. 

Song trớ trêu thay, anh lại không buông tha tôi khi tôi đề cập đến chuyện chấm dứt mối quan hệ này. Anh nổi khùng lên ép tôi phải làm tình nhân của anh, phải bù đắp cho anh những tháng ngày tôi bỏ rơi anh. 

Tôi không đồng ý và quyết định cắt đứt liên lạc với anh, nào ngờ anh gửi cho tôi một tin nhắn làm tôi chết điếng: “Anh đang giữ một số ảnh khỏa thân của em. Nếu em không tiếp tục giữ quan hệ với anh, anh sẽ gửi cho bố mẹ em”. 

Tôi đành âm thầm làm tình nhân của anh, đến nay đã được 3 tháng. (Ảnh minh họa)

Tại sao trước đó tôi có thể nghĩ anh lịch lãm và đáng tin cậy? Lời đe dọa này giống như một tiếng sét đánh bên tai tôi khiến tôi không biết phải làm sao. Xưa nay, tôi luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Nếu giờ họ phát hiện ra tôi ngủ với đàn ông đã có vợ và giờ phải làm tình nhân, họ sẽ như thế nào đây?

Tôi đành âm thầm làm tình nhân của anh, đến nay đã được 3 tháng. Nhưng lòng tôi không yên một phút nào. Lúc nào tôi cũng cảm thấy buồn bã, đau khổ và bế tắc. 

Tôi đang rất hoang mang không biết phải làm thế nào? Tôi biết tôi đã phạm sai lầm lớn, tôi là người đàn bà không biết vô liêm sỉ, nhưng không biết vượt qua chuyện này như thế nào? Làm sao để người đàn ông đó buông tha tôi đây?

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

Dê già đòi gặm cỏ non

Anh bảo em là hãy sống thử với anh một thời gian, nếu hợp thì anh sẽ đấu tranh tới cùng để lấy được em, nếu không thì dứt khoát chia tay.
Em giờ đây đang rất bế tắc và mong sớm nhận được lời khuyên từ các chị.

Năm nay em 22 tuổi, vừa mới ra trường. Em được nhiều bạn cùng trang lứa theo đuổi nhưng không hiểu sao suốt 3 năm nay em chỉ yêu anh, người hơn em đến 16 tuổi. Anh là mối tình đầu của em. Tuy tuổi tác chênh lệch nhưng em không nghĩ vì mình còn nhỏ nên dễ bị anh chinh phục. Em mới là người chinh phục anh, đã phải năn nỉ và chứng minh là em yêu anh.

Gia đình em rất phản đối mối quan hệ này vì anh bằng tuổi cả chú út của em. Mọi người bảo anh lợi dụng, là dê già đòi gặm cỏ non. Yêu anh, em cũng mất rất nhiều. Đầu tiên là mất trinh. Kế đến là mất thời gian, nước mắt vì bị gia đình cấm cản và nhiều lần bị anh xua đuổi.

Vì gia đình gây áp lực, em hứa là sẽ chia tay với anh. Và do em làm việc cách nhà 40 cây số, em đã xin bố mẹ chuyển ra ngoài ở trọ với bạn để tiện đi lại. Xa anh được 3 tháng mà em cảm giác như 30 năm, 300 năm. Ngày nào em cũng ủ rũ, nhiều khi thấy đói thấy khát đến cồn cào ruột gan nhưng không muốn ăn hay uống gì cả. Đêm thì lại khóc vì nhớ anh.

Chứng kiến em tiều tụy đi từng ngày, anh bảo em là hãy sống thử, chung sống với anh một thời gian. (Ảnh minh họa)

Chứng kiến em tiều tụy đi từng ngày, anh bảo em là hãy sống thử, chung sống với anh một thời gian, nếu thực sự hòa hợp thì anh sẽ đấu tranh đến cùng để được lấy em. Còn nếu không thì chắc khi đó em sẽ không quyến luyến gì nữa, sẽ chia tay theo ý nguyện gia đình em dễ dàng hơn.
Em giấu gia đình và chuyển đến sống thử với anh. Đồ đạc và tiền phòng trọ ở chỗ bạn em em vẫn trả vì sợ bố mẹ đến kiểm tra bất ngờ. Lúc nào có bố mẹ đến thì em lại về đấy. Còn không em về ngủ với anh.

Cuộc sống với anh hòa hợp hơn em nghĩ. Hầu như giữa chúng em không có xích mích nào. Ban ngày cả hai đi làm, tối về em nấu cơm, anh lau dọn nhà cửa. Ăn xong thì kéo nhau lên giường ngủ hoặc đi dạo. Ngay cả vấn đề tiền bạc cũng không có gì khúc mắc. Anh đưa em tiền đi chợ, em thỉnh thoảng bỏ tiền mua sắm đồ đạc trong nhà. Anh mua váy mới cho em. Em mua quà gởi về quê cho mẹ anh. Anh là người lớn nên suy nghĩ chín chắn. Còn em tuy trẻ nhưng cũng biết cư xử nên không hề xảy ra mâu thuẫn.

Kể cả chuyện sex cũng rất ngọt ngào. Anh không vồ vập và đòi hỏi quá nhiều như em thường nghe các chị mô tả về đàn ông U40. Anh rất trân trọng em, luôn luôn hỏi ý kiến em trước khi muốn gần gũi.

Nhưng cũng chỉ được vài tháng sống thử với nhau thì anh trai em phát hiện. Anh trai em đã tìm đến và sỉ nhục anh ấy rất nặng lời, còn dọa sẽ báo lên công ty. Em còn sợ họ sẽ lao vào đánh nhau nhưng anh chỉ nhẫn nhục nghe mắng nhiếc mà không phản ứng lại gì. 

Trong cơn tuyệt vọng, em phải đành nói dối là đã mang thai để anh không đuổi em đi. (Ảnh minh họa)

Em cứ nghĩ là anh đang cố gắng giữ lời hứa sẽ đấu tranh đến cùng để cưới em nhưng lại không phải vậy. Sau khi anh trai em về, anh ấy đã trút giận lên em và nói những lời làm em rất đau lòng. “Bị một thằng hỉ mũi chưa sạch nhục mạ, cô biết tôi nhục đến thế nào không? Sao cô không buông tha cho tôi mà cút về nhà với bố mẹ cô đi, cút”. 
Đó là lần đầu tiên anh ấy giận và lớn tiếng với em đến thế, em thật sự rất sợ. Em cũng sợ phải trở về nhà một mình và đối diện với bố mẹ em. Nhưng sợ nhất vẫn là sợ mất anh. Cả đời này em sẽ chỉ yêu anh thôi, đời con gái của em, gia đình của em, em đã sẵn sàng từ bỏ chỉ để có được anh.

Anh thu dọn áo quần cho vào túi và một mực đẩy em ra khỏi nhà. Trong cơn tuyệt vọng, em phải đành nói dối là đã mang thai. Nghe thế anh không dám mạnh tay với em nữa, nhưng anh bỏ đi đâu suốt 2 ngày nay không về nhà.

Bây giờ em không biết phải làm sao. Ước gì gia đình em chấp nhận anh thì sẽ không ai phải đau khổ thế này. Đôi khi em liều nghĩ, hay em cứ tiếp tục nói dối với mọi người là đã mang thai vừa để níu kéo anh và cũng vừa gây sức ép để người nhà cho chúng em cưới nhau. Nhưng em cũng sợ phản tác dụng vì anh trai em rất khắt khe. 

Có phải em ngu ngốc lắm không các chị? Nhưng thật em tuyệt vọng lắm. Mong các chị sớm cho em lời khuyên.

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Phải biết "dìm hàng" chồng để giữ hạnh phúc

Từ khi quyết "dìm hàng" chồng kịch liệt, mình chả buồn nhắc mỗi khi chồng mặc áo nhăn hay quần bẩn ra ngoài. Tóc tai không vuốt keo, giày không đánh bóng loáng lại càng tốt.
Cách đây 1 tháng, mình đến nhà cô bạn chơi và chứng kiến đúng mẫu “chồng nhà người ta” mà phát thèm. 

Chồng nó trẻ trung, cao to đẹp trai, lại mặc một cái áo pull trắng tinh, quần thể thao năng động. Điều đặc biệt là ăn mặc như thiên thần như thế mà lại tự tay vào bếp làm mấy món nhậu mời bạn bè của bà xã. Mình mà mấy đứa bạn ngẩn ngơ rớt nước giãi nhưng không phải vì thức ăn mà vì ganh tỵ.

Nấu xong xuôi, chồng nó đi tắm, khoác một cái sơ mi xanh kẻ mở 2 cúc trên, tóc chải keo rất lịch thiệp mới chính thức ngồi cùng vợ tiếp chuyện tụi mình. Lại một lần nữa mình hồn xiêu phách lạc vì đàn ông gì đâu được cả sắc lẫn nết.

Cô bạn mình tâm sự, nó rất chịu khó đầu tư làm đẹp cho chồng, vì chồng là bộ mặt của vợ. Chồng ra ngoài càng chỉn chu bảnh bao thì họ càng khen vợ đảm. Mà chồng nó cũng rất biết cách cư xử và giữ gìn hình ảnh nên hai vợ chồng đi đâu cũng được hâm mộ.

Mỗi lần mình đem bạn bè về nhà thì lại càng mất mặt. (Ảnh minh họa)

Mình bèn thở dài nhớ lại lão chồng ở nhà. Thật tình không dám so sánh với chồng của bạn vì biết sẽ rất thương tâm đau lòng. Lúc ở nhà, lão chịu mặc mỗi quần đùi đã là may. Khi nào cũng ở trần phơi lưng đen bụng béo, lại chẳng thèm mặc quần lót. Vậy mà vài lần còn hứng khởi tình nguyện trèo cây gỡ diều rối cho đám con nít trong xóm. Mấy cô đứng dưới thấy vậy cứ khúc khích cười chồng mình hồn nhiên.
Mỗi lần mình đem bạn bè về nhà thì lại càng mất mặt. Chồng mình chả bao giờ chịu khó ngồi tiếp chuyện, chỉ chào một câu rồi lủi đi mất chứ đừng nói chuyện nhờ nấu ăn cho vợ đãi khách. Đã không làm lại còn dày mặt cầm bát đến xin “phần cho anh với” trong lúc mình và đám bạn gái đang ăn uống. Mình cười cười chữa ngượng mà chỉ muốn độn thổ. Đang lúc ăn lại còn co chân lên ghế gãi sồn sột như thể người bị ghẻ chốc kinh niên khiến mọi người không thể ngon miệng.

Nhưng nghĩ lại lỗi cũng một phần thuộc về mình. Mình đã không quan tâm đến chuyện trang phục và nghiêm khắc điều chỉnh nhắc nhở cách ứng xử hằng ngày của chồng. Lâu nay mình cứ để mặc chồng trẻ con và hồn nhiên theo bản năng. 

Đang định lên kế hoạch biến chồng theo mẫu “chồng nhà người ta” thì đùng một phát hay tin người chồng mà cô bạn lâu nay mình ngưỡng mộ ngoại tình. Anh ta đã ngoại tình được 8 tháng nay nhưng giờ cô bạn mình mới phát hiện. 

Điều đó khiến mình suy nghĩ. Như mình gặp anh ta lần đầu tiên còn muốn cảm mến ngay huống hồ những phụ nữ xung quanh quen biết lâu ngày. Và hoa thơm như thế thì sao mà không dễ thu hút được ong bướm. Như vậy câu hỏi đặt ra, muốn bảo vệ chồng khỏi hấp dẫn của người đàn bà khác thì thì những người vợ như chúng ta phải “nâng giá” hay “dìm hàng” chồng đây?

Muốn giữ gìn hạnh phúc, phải "dìm hàng" chồng kịch liệt, cho người ngoài đỡ "thèm muốn". (Ảnh minh họa)

Sau nhiều đêm vắt óc tính toán, mình chọn cách thứ hai. Như chồng mình, tuy ngây ngây bẩn bẩn lùi xùi nhưng bù lại sẽ không bị ai nhòm ngó. Đến mình là vợ còn phát bực thì dễ gì người phụ nữ khác lại thương. Mà nếu chồng mình như thế có lỡ thương người khác thì chắc gì đã được họ đáp lại. Phụ nữ chỉ quyến rũ những ai có vẻ bề ngoài, biết điệu đà và tính tình chính chắn một chút. Còn chồng mình chẳng có điểm nào như thế cả. Thế có phải là yên tâm tuyệt đối không?
Thế là từ đó đến nay mình chả buồn nhắc mỗi khi chồng mặc áo nhăn hay quần bẩn ra ngoài. Tóc tai không vuốt keo, giày không đánh bóng loáng lại càng tốt. Áo quần cũng phải hàng may mặc nội địa xuất xưởng hàng loạt chứ đừng nói tên hàng hiệu có tên tuổi. Và trước mặt những phụ nữ khác, cứ tự nhiên tha hồ mà gãi, ráy tai gỉ mũi hay làm những trò mất mặt khác cũng được. Tóm lại phải làm thế nào để chồng mình không bị phụ nữ khác để ý thì mình lại càng yên tâm. Như thế chỉ việc ngồi rung đùi ở nhà không lo bị cướp chồng.

Tuy để chồng lôi thôi như thế thì quả có hơi muối mặt cho mình nhưng đã là chồng mình, mình làm gì mà chả được, cần gì phải giữ sĩ diện với người ngoài. Như con bạn mình, được tiếng thơm là vợ đảm khéo nuôi chồng nhưng nay lại bị cắm một cái sừng tổ bố trên đầu đấy thôi. Tưởng là khôn nhưng hóa ra lại dại đấy.

Thế nên ai muốn giữ chồng cứ học tập mình, cứ mạnh tay kịch liệt "dìm hàng" chồng vào. Biến đẹp thành xấu, biến hàng xịn thành hàng thùng, biến hàng bán chạy thành hàng tồn kho. Chỉ có như thế mới bảo vệ được hạnh phúc gia đình trong thời buổi 1m2 vài kẻ cướp chồng như hiện nay. Mọi người ủng hộ quan điểm không ạ?

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Chỉ cần vợ tôi thỏa mãn và vui vẻ là được...

Chỉ cần vợ tôi thỏa mãn và vui vẻ là được, còn những người khác nói gì, tôi không quan tâm.

Kính gửi các chị và các bạn, tôi đã đọc tất cả những dòng tâm sự chia sẻ của các bạn. Có người xỉa xói, nói móc tôi ích kỷ, có người nói tôi bảo thủ, gia trưởng, có người lại chê bai tôi suy nghĩ nông cạn... Dù là những lời chói tai, góp ý chân thành hay ganh ghét nói cho bõ tức, tôi cũng xin nhận hết. 
Nhân đây tôi cũng xin kể chút về gia cảnh của tôi. Vợ chồng tôi sống trong căn nhà 3 tầng do bố mẹ xây cho, nằm trong ngõ một con đường cách trung tâm thành phố Hà Nội vài km. Nhà thì mặt bằng chỉ hơn 60m2, nội thất đủ dùng, cái cần vẫn có, mà cái không cần thì chẳng cần mua. Xe thì hai vợ chồng tôi đi mỗi người một xe máy, giá chỉ hơn 40 triệu một chiếc. Cũng không phải là cao sang, đại gia gì mà đi ô tô 7 tỷ. Nhưng cuộc sống không cần phải bon chen, không phải căng mình kiếm ăn rồi ki bo tiết kiệm để mua này mua nọ phô ra cho thiên hạ thấy, nhằm lên mặt với đời. Vì thế mà chúng tôi vô cùng thoải mái. 

Đúng là lương 30 triệu một tháng (ngay từ đầu tôi cũng nói là không cao rồi) chẳng là gì so với mặt bằng chung. Nhưng đối với một đôi vợ chồng trẻ, thỉnh thoảng hứng lên thì bắt xe khách hoặc dùng xe máy đi du lịch các miền, đi phượt ngoại ô như chúng tôi thì tôi nghĩ, cuộc sống như vậy cũng là đáng mơ ước rồi. 

Chỉ cần vợ tôi cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ là được! (Ảnh minh họa)

Tôi không phải người tham lam, có yêu cầu cuộc sống cao xa vời, nên đối với tôi, mọi thứ như vậy là hoàn hảo rồi. Vợ tôi không phải nai lưng đi làm đầu tắt mặt tối, không phải vì suy nghĩ công việc mà bạc cả tóc mai. Không phải vì bực bội với sếp mà về tức giận với chồng, làm cơm không ngon, canh không ngọt. 
Tôi không kỳ vọng nhiều vào địa vị xã hội của vợ, vì trong suy nghĩ của tôi, đàn ông kém cỏi mới cần dựa vào đồng tiền của vợ để duy trì cuộc sống. Vợ tôi không đi làm thì cô ấy vẫn có quyền diện đồ đẹp. Vì có khán giả là tôi chiêm ngưỡng và thỉnh thoảng cô ấy vẫn đi chơi với bạn bè, hay đi dạo phố với tôi.

Vợ tôi không đòi hỏi nhiều điều khác, vì cô ấy biết thỏa mãn với những gì mình có. Theo tôi, chỉ có những người phụ nữ tham lam mới đòi hỏi ở đàn ông nhiều thứ khác.

Sau này có con, vợ tôi chắc chắn vẫn ở nhà làm bà nội trợ và chăm con. Chẳng có ai chăm con tốt bằng mẹ. Các chị có công nhận rằng, bất đắc dĩ, các chị mới phải gửi con bé đi nhà trẻ? Sau này, vợ tôi sẽ không phải lo lắng việc con nay đi lớp có khóc không? Cô giáo có quan tâm tới con không?...

Với tôi, phụ nữ tham lam mới đòi hỏi nhiều thứ khác từ đàn ông! (Ảnh minh họa)

Vì không phải đi làm, cô ấy sẽ có nhiều thời gian giành cho con hơn. Nếu cô ấy mệt mỏi, chắc chắn có mẹ chồng, mẹ đẻ và tôi giúp đỡ. Tôi tin rằng, chỉ một vài năm nữa, mức lương của tôi sẽ không dừng lại ở con số 30 triệu. Bởi vì tôi biết nghĩ cho vợ con mình, tôi sẽ phải cố gắng thêm nữa để đảm bảo rằng vợ con tôi được vui vẻ và đầy đủ. Đấy là việc của tương lai, tuy tôi chưa có kế hoạch gì về con cái, nhưng tôi nghĩ mình có thể làm được người cha tốt.
Tôi sẽ cho con cuộc sống tốt nhất trong phạm vi có thể của tôi. Tôi không học đòi chạy đua cho con vào trường điểm, vào lớp chọn hay đi du học nên tôi không phải lo lắng khoản tiền biếu xén khắp nơi, lo lót chạy vạy… Còn tiền sữa bỉm khi con còn bé thì đó chỉ là việc nhỏ, mức lương 7 – 8 triệu của các chị còn nuôi nổi con thì vì sao 30 triệu của tôi lại không thể?

Tôi nghi ngờ rằng, các chị đang phải vất vả, tất tả đi làm, vừa làm vừa chăm con, chồng lại hờ hững, và không hề phụ giúp việc gì, nên các chị mới ghen tị cuộc sống nhàn nhã của chúng tôi. Phụ nữ thì nên thỏa mãn với những gì mình có, còn đàn ông thì phải cố gắng để làm thỏa mãn vợ của mình. Và chỉ cần vợ tôi cảm thấy vui vẻ là được, còn những người khác nói thế nào, tôi không quan tâm.

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2015

Tôi nợ nhà chồng tấm chân tình

Mẹ chồng tôi đứng yên cau mày nhìn tôi không nói gì một lúc lâu khiến tôi càng thêm sợ, tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn bà. Nhưng bất ngờ mẹ chồng ngồi xuống cầm tay tôi vỗ vỗ...
Tôi xin kể câu chuyện này với tất cả lòng biết ơn với gia đình nhà chồng. Đặc biệt là mẹ chồng, người đã luôn thông cảm và yêu thương tôi như con ruột.

Gia đình tôi vốn không khá giả nên khi gả tôi đi, bố mẹ vừa mừng lại vừa lo. Mừng vì tôi đã tìm được hạnh phúc. Lo vì không có tôi, cả nhà sẽ mất đi một trụ cột kinh tế. Mẹ tôi ở nhà nội trợ từ nhiều năm nay, còn bố thì vừa về hưu. Lương hưu của bố tôi không đủ cho chi tiêu cả nhà, nhất là khi em trai kế của tôi vẫn chưa xin được việc và em trai út thì vẫn đang học đại học.

Bố mẹ tôi dạy con nghiêm khắc và là người rất tự trọng nên bố luôn dặn tôi phải sống sao để nhà chồng không coi thường. Từ ngày tôi đi lấy chồng, dù nhà có thiếu thốn, mẹ tôi không bao giờ gọi điện than phiền hay vay mượn tiền.

Dạo này tôi có thai nên ít về nhà nhưng vẫn hay gọi điện để hỏi thăm sức khoẻ mọi người. Bố tôi lúc nào cũng cười khà khà với câu trả lời đặc trưng “Bố tương đối khoẻ, con gái cứ yên tâm công tác ở nhà chồng”.

Có một đêm tôi đang ngủ thì em trai út nhắn tin “Sao chị không về thăm bố”. Tôi cứ nghĩ là nó trách tôi không về nhà chứ không nghĩ bố tôi đang bị bệnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ bố mình đang ốm vì mỗi lần gọi điện, tôi cảm nhận được bố vẫn hoạt bát tràn trề sức sống lắm.

Em chồng tôi sắp kết hôn nên tôi lại càng bận và không về thăm nhà, gọi điện cũng ít hơn. Nhân dịp mẹ chồng nhờ tôi đi đưa tiền cọc đặt tiệc cưới ở nhà hàng, tôi tranh thủ ghé về nhà.

Tôi biết ơn và thấy mình không chỉ nợ nhà chồng tiền bạc mà còn nợ cả tấm chân tình. (Ảnh minh họa)

Không khí ở nhà không còn được như trước đây. Dường như có một nỗi buồn vô hình nào đó bao trùm lấy mọi người. Em trai út đang học bài ở phòng khách nhưng thấy tôi nó không chào vì dỗi. Tôi hỏi bố mẹ đâu, nó vẫn cúi gằm trả lời “chị vào phòng mà tự xem”.
Khi vào phòng, tôi thấy bố tôi đang ngủ, thờ khò khè như người ốm lúc sốt cao. Và mặc dù điện phòng không bật, chỉ có chút ánh sáng từ cửa sổ hắt vào tôi vẫn nhận ra bố tôi vàng vọt, màu vàng chỉ có ở những người bị bệnh gan.

Tôi đau thắt ruột, nước mắt tự trào, tay phải bấu vào lề cửa vì không thể đứng vững. Chỉ có một nguyên nhân khiến bố tôi nằm đây mà không vào viện. Đó là vì không có tiền. Tôi biết cho dù bố tôi có bảo hiểm thì chi phí đóng thêm vào cũng rất nhiều. Và cũng chỉ có một nguyên nhân khiến bố mẹ tôi phải giấu. Họ sợ tôi lo lắng. Họ sợ trở thành gánh nặng của tôi.

Mẹ nói có đưa bố đi khám rồi nhưng tiền điều trị, tiền thuốc cao nên nằm được mấy hôm lại về. Bố nói còn được ít tiền để dành xin việc cho em trai tôi. Bố cũng không muốn làm phiền tôi vì biết tôi không có tiền.

Nghe đến tiền, tôi bất giác sờ tay vào túi xách có 10 triệu mà mẹ chồng nhờ đi đặt cọc cho nhà hàng. Đúng là tôi không có tiền nhưng nhìn bố như thế, tôi đâu thể làm ngơ. Đó là bố tôi cơ mà.

Nhưng tôi có thể dùng tiền này được không? Tôi sẽ phải nói sao với nhà chồng? Họ sẽ đánh chửi tôi rồi xem thường cả nhà tôi? Nếu như thế bố mẹ tôi sẽ càng thêm đau lòng.

Tôi lưỡng lự và lo lắng. Nếu tôi cứ thế đi về thì tôi là đứa con bất hiếu. Nhưng nếu đưa cho mẹ thì biết ăn nói làm sao với nhà chồng? Tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi rút tiền xấp tiền ra đưa cho mẹ tôi “Sao mẹ không nói sớm, vừa hay con cũng mang sang 10 triệu biếu bố mẹ, đó là tiền riêng của con”. Mẹ tôi ngỡ ngàng và sau đó nước mắt dâng tràn vì vui. Em trai tôi nãy giờ đứng nghe lỏm liền chạy vào ôm chầm “hoan hô chị”. Tôi vừa cười vừa khóc.

Tôi trở về nhà chồng trong tâm trạng hoang mang lo sợ của một người sắp ra đoạn đầu đài. Tôi đã nghĩ đến cách sẽ lén lấy khoản tiền tiết kiệm của hai vợ chồng để đi trả tiền cọc nhà hàng. Nhưng đó chỉ là cách tạm thời, chồng tôi sẽ sớm phát hiện rồi có khi mọi chuyện lại tệ hơn. Tôi sợ nhất là nhà chồng sẽ nghĩ bố mẹ tôi xúi tôi ăn cắp tiền mang về cho họ.

Suy nghĩ miên man, tôi về đến nhà và đứng trước mặt mẹ chồng lúc nào không hay. Mẹ chồng hỏi “Đặt cọc thế nào rồi con” đến 2, 3 lần mà tôi không hề nghe thấy. Tôi lắp bắp định mở miệng nói dối nhưng lại run lẩy bẩy và cứ thế ngồi sụp xuống mà khóc.

Tôi khóc nức nở như một đứa trẻ và bằng thứ ngôn ngữ chắp vá của một người đang sợ hãi, tôi nói với mẹ chồng là tôi đã mang số tiền đó về cho bố mẹ tôi.
Tôi hạnh phúc và tự hào vì đã là con dâu của bố mẹ chồng tôi. (Ảnh minh họa)

Mẹ chồng tôi đứng yên cau mày nhìn tôi không nói gì một lúc lâu khiến tôi càng thêm sợ, tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn bà. Nhưng bất ngờ mẹ chồng ngồi xuống cầm tay tôi vỗ vỗ “Làm thế là đúng rồi, như vậy mới là con dâu của mẹ, con làm đúng rồi, đừng khóc nữa”. Mẹ chồng càng vỗ về thì tôi càng khóc lớn. Khóc vì quá hạnh phúc và xúc động.

Bố tôi được đưa trở lại bệnh viện. Mẹ chồng còn đưa cho tôi thêm 10 triệu và nháy mắt “Mẹ cho con vay” và dặn đừng nói gì với nhà tôi kẻo bố mẹ tôi tự ái. Lại thêm một lần nữa tôi không thể kìm được nước mắt vì tấm lòng của mẹ chồng. Tôi còn nhận thêm được sự an ủi khích lệ của bố chồng và chồng. Ai cũng vui mừng vì bố tôi được đưa vào bệnh viện kịp thời.

Tôi biết ơn và thấy mình không chỉ nợ nhà chồng tiền bạc mà còn nợ cả tấm chân tình. Tôi hạnh phúc và tự hào vì đã là con dâu của bố mẹ chồng tôi. Nhà chồng không phải lúc nào cũng đáng sợ như mọi người định kiến. Tôi là người quá may mắn phải không?

Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2015

Một phút say nắng mà đạp đổ hạnh phúc gia đình

Một phút say nắng mà tôi đã đạp đổ đi hạnh phúc mà tôi đã cố gắng xây dựng và vun đắp bao nhiêu năm nay, khiến gia đình tan vỡ, vợ chồng chia ly. Tôi chỉ mong được đến trước mặt cô ấy và nói "Vợ ơi, anh sai rồi, anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội lần nữa",vậy mà sao khó quá!
Thời gian này đang chờ tòa án gọi lên làm thủ tục xong là chính thức tôi trở thành người đàn ông độc thân. Tôi không dám nghĩ đến những ngày sau không được sống cùng vợ con nữa.

Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, có một người vợ đảm đang, yêu thương chồng con, biết vun vén cho gia đình và hai đứa con (bé trai 5 tuổi, bé gái 3 tuổi) ngoan, khỏe mạnh. Gia đình tôi từng là niềm ao ước của bạn bè, thế nhưng chính phút nông nổi mà tôi đã đạp đổ hạnh phúc ấy.

Hôn nhân của chúng tôi kéo dài được 10 năm trọn vẹn hạnh phúc, lần lượt hai bé con ra đời là niềm vui hạnh phúc của vợ chồng tôi và nội ngoại hai bên. Kinh tế gia đình chúng tôi không phải oằn mình như nhiều nhà khác nên không bao giờ có những cuộc cãi vã, cân đo từng đồng, vợ tôi làm hành chính ổn định, còn tôi làm trong ngành xây dựng, lại được ông bà hỗ trợ thường xuyên.

Vợ tôi là một người phụ nữ hiền, đảm đang, cô ấy rất khéo tay sáng tạo ra nhiều món ăn ngon. Vợ tôi có hoa tay nên vẽ rất đẹp, nhớ những ngày yêu nhau vợ vẫn hay vẽ hình tôi, giờ trong nhà vẫn lưu lại những bức hình ngày trước vợ hay vẽ mình. So với những người phụ nữ khác, vợ tôi là một người trầm tính, ít nói, nhưng với tôi, cô ấy lại nói rất nhiều. Chúng tôi có những câu chuyện xuyên ngày đêm mà không hết, vì thế chỉ có tôi mới hiểu rõ nhất về cô ấy. Ngay cả khi có đến con thứ hai rồi, chúng tôi vẫn không từ bỏ được thói quen, vẫn ôm nhau trò chuyện đến 2, 3 giờ sáng mới đi ngủ.

Công việc thuận lợi, tôi được cân nhắc lên chức, công việc cũng bận rộn hơn trước. Công ty có công trình lớn ở miền ngược, tôi được công ty giao làm đội trưởng công trình đó, cũng là dấu vết đầu tiên đánh mất tổ ấm gia đình mình.
Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, có một người vợ đảm đang, yêu thương chồng con, biết vun vén cho gia đình và hai đứa con. (Ảnh minh họa)

Thời gian đầu đi làm xa nhưng vẫn đều đặn 2 tuần là tôi lại ngó về nhìn mặt mũi vợ con. Nhưng chỉ được nửa năm đi lại nhiều tôi bắt đầu mệt mỏi, vợ chồng lại hay cãi vã những chuyện vặt vãnh, chẳng ai chịu nhường nhau như trước. Chán nản, thay vì thời gian về thăm vợ con, tôi lại theo mấy anh em trong công trình chè chén, rồi tôi gặp cô ấy.

Được anh em cổ vũ lại có tính sĩ diện cao, đã vậy cô ấy trẻ trung, xinh đẹp có thân hình bốc lửa, càng khiến tôi ham muốn và sa ngã. Không ở công trường với anh em nữa, tôi dọn ra ngoài sống chung với cô bồ, thời gian này tôi cũng chẳng đoái hoài đến vợ con.

Tôi với bồ chung sống cùng nhau được 8 tháng thì cô ấy được cử xuống Hà Nội học thêm, tôi cũng tức tốc theo cô ấy về Hà Nội. Tôi chuyển công tác, được về gần nhà lại gần cả bồ của mình, cứ thế hết giờ làm việc, tôi vội đến chỗ cô bồ ở đến đêm mới về. Vợ chồng không còn tình cảm như trước nữa, về nhà lại cảm thấy khó chịu, nên tôi thường lấy lý do công việc bận không về để ở luôn với cô bồ của mình đến hôm sau.

Từ sáng đến tối tôi và vợ không nói với nhau một câu. Tôi thường đi làm từ lúc vợ và các con mình vẫn đang ngủ say, tối về cũng thế. Dường như chúng tôi không có thời gian để cho nhau nữa. Yôi còn bận suy nghĩ về cô bồ của mình, còn vợ tôi bộn bề của công việc và con cái… Những hôm đêm về thấy vợ mình ngủ ngon giấc chỉ muốn đặt một nụ hôn lên trán như trước kia thôi mà tự dưng lại khó khăn.

Rồi vợ cũng phát hiện tôi ngoại tình, trong một lần tôi chở bồ đi ăn lại gặp bố mẹ vợ. Tôi đànhthú nhận tất cả với vợ về việc mình ngoại tình, nhưng cũng khoảng thời gian đó cô bồ tôi lại tìm đến bố mẹ tôi và nói cô đã có thai với tôi. Cô không đòi cưới nhưng lại bắt đền bù một khoản tiền rồi cô ấy đi. Đây là một cú sốc lớn với vợ và gia đình tôi.
Một phút say nắng mà tôi đã đạp đổ đi hạnh phúc mà tôi đã cố gắng xây dựng và vun đắp bao nhiêu năm nay, khiến gia đình tan vỡ. (Ảnh minh họa)

Sau hôm đó, gia đình tôi mỗi người một ngả. Tôi bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, còn vợ đưa hai con về nhà bố mẹ đẻ sống. Bố mẹ vợ cũng đồng ý để vợ chồng tôi ly hôn.

Vợ tôi là một người cực kỳ dứt khoát, một khi đã nói là làm. Trước khi đến với nhau, chúng tôi có một giao kèo, nếu một trong hai phản bội nhau thì chia tay, giờ cô ấy làm đúng những gì trước chúng tôi nói. Mặc tôi có van xin thế nào cũng vô ích, bố mẹ tôi sang nói chuyện với gia đình bên vợ, xin lỗi gia đình và mong được đón con dâu và cháu về. Nhưng vợ tôi lại kiên quyết không nhìn mặt tôi, các con vẫn bám mẹ như ngày thường.

Giờ đơn đã nộp lên tòa án, chỉ chờ ngày tòa gọi giải quyết là vợ chồng tôi chính thức đường ai nấy đi. Gia đình tan vỡ rồi tôi mới thấy yêu vợ con nhiều hơn và càng hối tiếc vì đã phạm sai lầm.

Tôi rất muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, nhưng tôi không biết phải làm thế nào? Một phút say nắng mà tôi đã đạp đổ đi hạnh phúc mà tôi đã cố gắng xây dựng và vun đắp bao nhiêu năm nay, khiến gia đình tan vỡ, vợ chồng chia ly. Tôi chỉ mong được đến trước mặt cô ấy và nói "Vợ ơi, anh sai rồi, anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội lần nữa", vậy mà sao khó quá!

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Đánh mất chồng vì cuồng ghen

Không hiểu vì sao trong tôi luôn bị ám ảnh bởi lý do chồng ngoại tình, chỉ vì thói cuồng ghen vô cớ mà tôi đã phải xa anh ấy trong sự đau khổ tiếc nuối.
Tôi và anh ấy nhau được 6 năm, tôi là cô gái có nhan sắc cũng khá, còn chồng tôi thì bình thường, nhưng anh lại là người dễ gần và hào hoa. Hiện tại tôi đang mở một Trung tâm tiếng anh với số lượng học viên rất ổn định và thu nhập cũng khá, còn chồng tôi thì làm nhân viên IT của một công ty tư nhân với mức lương cũng tạm ổn. Lẽ ra với đời sống vật chất như thế thì gia đình tôi sẽ hạnh phúc nhưng với hoàn cảnh của tôi thì ngược lại do chính những điều tôi gây ra.

Tôi và anh tìm hiểu nhau cũng khá chớp nhoáng rồi cưới nhau luôn, tôi không hiểu kiếp trước tôi có nợ chồng tôi điều gì không mà kiếp này tôi yêu anh đến vậy. Yêu đến phát rồ lên, giống như tôi muốn sở hữu anh vĩnh viễn trong cuộc đời tôi. Anh vốn khéo ăn nói lại tâm lý nên có nhiều bạn bè tin tưởng chia sẻ, nhiều lúc đến tận 11h đêm vẫn còn có cô gái đồng nghiệp khóc lóc nhờ tư vấn tình cảm. Càng yêu anh, tôi càng thấy sợ mất anh và lúc nào cũng có cảm giác bất an về cuộc hôn nhâncủa mình.

Tôi sợ, sợ những lúc anh đi làm từ 8h sáng đến tận 5h chiều, khoảng thời gian dài đằng đẵng đó anh sẽ làm gì, đi với ai? Rồi tôi sợ những cuộc điện thoại anh gọi cho tôi bảo đi liên hoan sinh nhật bạn. Lúc nào lòng tôi cũng như lửa đốt. Tôi đọc quá nhiều báo rồi xem ti vi, tôi thấy ở hoàn cảnh nào người đàn ông cũng thật dễ ngoại tình nên lúc chồng tôi về bao giờ tôi cũng kiểm tra rất kỹ lưỡng. Có nhiều khi tôi ngồi quán nước trước cổng công ty anh cả nửa ngày chỉ để xem anh có ra ngoài bất thường hay không. Ban đầu anh còn cười bảo tôi là ghen vừa thôi chẳng ai cuồng ghen giống tôi cả, nhưng sau đó anh bắt đầu tỏ ra khó chịu.

Không hiểu vì sao trong tôi luôn bị ám ảnh bởi lý do chồng ngoại tình. (Ảnh minh họa)

Bạn thân của anh đang bị gặp chuyện tình cảm trục trặc vì thế nên anh làm cầu nối cho họ. Tôi thấy anh rất hay gọi điện nói chuyện với cô gái người yêu của bạn thân anh khuyên nhủ, rồi còn hẹn ra quán cà phê nói chuyện. Nhưng trong đầu tôi luôn ám ảnh rằng nhỡ đâu gặp nhau nhiều thế chồng tôi lại có cảm tình với cô ta. Thế nên tôi đã nhắn tin nói với cô ta rằng nói chuyện thì nói nhưng nên giữ giới hạn của mình, đừng để tôi ra tay. Có thế thôi mà cô ta giận luôn cả chồng tôi, bảo chồng tôi không biết dạy vợ. Vậy là chồng tôi về nhà chửi tôi không ra gì vì anh đã mất luôn cô bạn giờ bạn thân của anh cũng đang bực mình với anh vì không hàn gắn được tình cảm lại còn làm cho mọi thứ tan nát thêm.
Một chuyện nữa đã xảy ra, anh trai chồng tôi đi vắng, chị dâu chồng tôi mang bầu, vì vậy nên chồng tôi là người thường xuyên chở chị đến bệnh viện. Hai lần đầu tiên tôi còn đồng ý, nhưng đến lần thứ 3 thì không, tôi cho tiền chị đi ta-xi vì không muốn chồng tôi dính dáng đến chị.

Có lần chồng tôi mua cho chị hai hộp sữa bầu, tôi bực mình quát anh: “Tôi hỏi thật, liệu đứa con đó có phải là của anh hay không mà anh chăm sóc chị ấy còn hơn vợ vậy?”. Vừa nói xong thì chồng tôi tát tôi và chỉ trích tôi cuồng ghen. Tôi cũng không ngờ chị dâu lại nghe được. Từ hôm đó chị em tôi không nói chuyện với nhau nữa, chồng tôi cũng không nói chuyện với tôi.

Chồng tôi bảo tôi bị mắc chứng hoang tưởng và cuồng ghen quá đến mức anh hết chịu nổi. (Ảnh minh họa)

Chỉ cần anh nói chuyện nhắn tin hay like cái ảnh của cô gái nào, dù xinh hay xấu trên facebook là ngay lập tức tôi phải kết bạn bằng được và nhắn tin hỏi họ đã biết chồng tôi bao lâu, quan hệ với chồng tôi như thế nào. Chồng tôi bảo tôi bị mắc chứng hoang tưởng và cuồng ghen quá đến mức anh hết chịu nổi. Anh đã nộp đơn ly dị đòi chia tay tôi. Tôi biết được lỗi sai của mình nên đã hết lòng cầu xin anh ấy tha thứ.

Anh bảo tôi: “Nếu cô muốn tôi tha thứ thì cô phải xin lỗi chị dâu và thay đổi lại con người cô”. Nhưng đời nào tôi chịu xin lỗi chị ta, vì xét cho cùng ra, tại sao chị ta lại không chủ động đi khám thai mà cứ dựa dẫm vào chồng tôi làm gì. Nghe xong câu đó, anh lắc đầu bảo tôi: “Tôi hết chịu nổi với người vợ như cô, chúng ta nên giải phóng cho nhau là tốt nhất”. Nói rồi anh nộp đơn ly dị nhưng trước tòa tôi đã khóc lóc ăn năn hết nước mắt nên tòa hoãn lại cho hai vợ chồng về tự xem xét rồi quyết định.

Nhưng anh vẫn quyết tâm bỏ tôi, anh bảo không ly hôn được thì ly thân. Bây giờ tôi phải xa anh trong sự tiếc nuối, dù tôi đã cố gắng níu kéo nhưng anh vẫn quyết tâm không quay lại. Tôi phải làm sao để từ bỏ bớt tính đa nghi ghen tuông của mình, thật sự tôi không muốn thế đâu vì tôi khổ lắm chứ không sung sướng gì? Tôi hối hận lắm và còn yêu chồng tôi vô cùng, xa anh tôi hầu như không ngủ được vì nhớ, xin hãy giúp tôi!

Theo bao phu nu

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2015

Bi kich 6 năm theo chồng ra nước ngoài

Bi kịch là 6 năm qua, tôi bỏ lại tiền đồ của mình ở Việt Nam để theo anh sang Đức. Khi tôi mới sang, tôi đã có tất cả. Và bây giờ khi tôi mất tất cả, anh lại đuổi tôi về.
Cách đây 6 năm tôi tình cờ gặp lại và yêu người bây giờ là chồng tôi. Lúc đó anh đang định cưở nước ngoài còn tôi thì đang làm trưởng phòng nhân sự cho một công ty cũng của nước ngoài tại Việt Nam.

Lương của tôi thời điểm đó rất cao, vị trí mà tôi có được khiến nhiều người mơ ước. Sau 3 lần bay đi bay về giữa Việt Nam và Đức để hẹn hò, anh cầu hôn tôi và ngỏ ý muốn đưa tôi sang Đức sống cùng anh.

Tôi đã rất phân vân vì không muốn bỏ tiền đồ sự nghiệp của mình ở Việt Nam. Sang đấy muốn xin được việc phải đi học lại, còn bằng không chỉ có thể làm việc chân tay ở nhà hàng hoặc siêu thị. Mà lòng tự trọng và địa vị của tôi lúc đó không cho phép tôi làm những việc đấy.

Khi còn đang lưỡng lự thì tôi mang thai. Ngày nào anh ấy cũng gọi điện về giục tôi sang Đức. Anh bảo nếu tôi không sang thì chỉ có thể chia tay vì anh ấy sẽ không về Việt Nam sống. Tôi đành phải là người xách vali đi. Giữa chúng tôi đã không có một đám cưới thật sự nào cả, chỉ làm thủ tục đăng ký kết hôn và một buổi tiệc nhỏ.

Con được 1 tuổi, tôi định xin phép gia đình chồng đi học nhưng sau đó con ốm dài ngày nên tôi mất gần 1 năm để chăm con trong bệnh viện. (Ảnh minh họa)

Khi mới sang tôi bị trầm cảm vì cả ngày phải ở nhà. Sang đây đã nhiều năm mà cả nhà anh vẫn phải ở nhà thuê, giống như chung cư ở Việt Nam. Bố mẹ chồng gần 60 tuổi vẫn phải đi làm mỗi ngày. Tôi không nói được tiếng Đức nên không dám ra ngoài. Ngoại trừ khi chủ động giao tiếp bằng tiếng Anh thì tôi luôn thấy lạc lõng vì không hiểu mọi người đang nói về cái gì. Vả lại, ở nhà dưỡng thai là một cái cớ hợp lý để giam cầm tôi ở nhà. Từ một người năng động trong môi trường công việc tôi trở thành "tù nhân" trong gia đình chồng.
Con được 1 tuổi, tôi định xin phép gia đình chồng đi học nhưng sau đó con ốm dài ngày nên tôi mất gần 1 năm để chăm con trong bệnh viện. Khi con khỏe mạnh hẳn thì tôi lại mang thai đứa thứ 2. Tôi đã mất thêm 2 năm nữa cho việc sinh và chăm sóc con cái.

Nhà chồng nhiều lần hứa hẹn để tôi đi học hoặc xin việc cho tôi nhưng vẫn không làm. Tôi tức giận và vô cùng thất vọng. Gần 4 năm qua tôi đã tiêu tốn khá nhiều tiền cho gia đình chồng. Có một chuyện mà tôi không thể tha thứ được là sự dối trá của chồng. Khi quen tôi, anh bảo anh là kiến trúc sư nhưng thực sự thì anh chỉ là một làm nghề giống như thợ sơn ở Việt Nam. Tôi cay đắng vì bị lừa nhưng vẫn cảm kích vì anh nuôi chí lớn, có tham vọng. Vì vậy tôi đã đưa tiền mình tích cóp được trong bao năm đi làm để anh theo học một trường cao đẳng cộng đồng.

Hết tiền khiến tôi không thể chủ động đi học mà phải trông chờ vào sự chu cấp của gia đình chồng. Nhưng sau 4 năm, không thể chờ thêm được nữa, tôi buộc phải xin làm bồi bàn ở nhà hàng để tự kiếm tiền đi học. Trong khi đó, chồng tôi đã học xong đại học, đang theo học một dự bị thạc sĩ và tìm được công việc tốt hơn. Đây cũng là lúc anh ngoại tình.

Nếu là ở Việt Nam, tôi còn biết đường sá để mà theo dõi chồng, đằng ngày lạ nước lạ cái, tôi chỉ có thể ngồi nhà nghi ngờ mà không làm được gì hơn. Trên người anh ngày càng xuất hiện nhiều vết bầm mà người ta gọi là dấu tích của việc yêu. Một vài lần đầu chồng tôi còn chối nhưng càng về sau anh càng trở nên cộc tính mỗi khi bị tôi tra hỏi.
Nếu bây giờ tôi cầm vé báy may để đi thì có thể tôi sẽ mất con mãi mãi. (Ảnh minh họa)

Hết tiền, thất nghiệp, chồng ngoại tình, tôi không còn gì đáng lưu luyến ở lại nước Đức. Tôi chịu đựng thêm hơn 1 năm nữa thì quyết định chia tay và dự định sẽ ôm con về nước làm lại cuộc đời. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng đến thế. Chồng tôi đồng ý ly hôn nhưng phải để hai con lại. Đúng là nếu bây giờ ra tòa tôi sẽ mất con vì tôi không có khả năng kinh tế, trong khi đó chồng đã có bằng đại học và nguồn thu nhập ổn định hằng năm.

Anh ấy đã chỉ đúng điểm yếu của tôi nên tôi không thể đòi ly hôn được nữa. Nhưng bây giờ vấn đề không còn nằm ở tôi. Anh đưa tôi một phong bì, trong đó có vé báy bay 1 chiều dành cho tôi từ Đức về Việt Nam. Anh đã công khai đuổi tôi về nước. Tôi chết lặng cả người.

6 năm qua, tôi bỏ lại tiền đồ của mình ở Việt Nam để theo anh sang Đức. Khi tôi mới sang, tôi đã có tất cả. Và bây giờ khi tôi mất tất cả, anh lại đuổi tôi về. Một bi kịch mà có đến nằm mơ tôi cũng không hình dung ra được. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi chỉ cô độc một mình. Không ai bênh vực tôi, không ai muốn giữ hay giúp đỡ tôi. Hai con tôi cũng là của luật pháp, nếu ly hôn con chỉ có thể theo bố.

Nếu bây giờ tôi cầm vé báy may để đi thì có thể tôi sẽ mất con mãi mãi. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra hay họ sẽ mang con tôi đi đâu. Thế nên tôi vẫn cứ ở đây, sống từng ngày mòn mỏi và bất lực.

Tôi nhớ tôi của ngày xưa và chỉ mong một phép màu để quay ngược lại thời gian. Tôi phải làm gì bây giờ?

Theo bao phu nu

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

Sự phản bội trắng trợn của chồng và bạn

Sự phản bội trắng trợn của chồng và bạn thân khiến tôi sụp đổ. Nếu không có buổi sáng hôm ấy, có lẽ tôi sẽ còn bị lừa mà vẫn ngây ngốc tin tưởng họ.
Vô tình đọc được những dòng tâm sự băn khoăn, ray rứt của bạn Bùi Lực trong bài "Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn người mình yêu bị bạn thân làm nhục". Tôi cũng mạnh dạn khuyên bạn đối với kiểu con gái dễ dãi như cô gái bạn kể, bạn tốt nhất nên để cô ta tự chịu về hành vi của mình. Tôi là phụ nữ, đọc còn thấy bực mình huống chi là đàn ông. 

Vả lại, tôi cũng xin nói thẳng, không phải bạn gái bạn bị người ta làm nhục mà là cô ấy tự mình theo người ta. Tự nguyện trao thân được thì tự chịu trách nhiệm được, lớn rồi chứ có phải con nít nữa đâu. Đã vậy còn vu khống cho bạn thì càng không chấp nhận được.

Như tôi đây, tôi cũng đang rơi vào một hoàn cảnh đau đớn, bị cả chồng và bạn thân phản bộitrắng trợn, khiến tôi đang muốn gục ngã. Nhưng nhìn con trai bé nhỏ chưa đầy 1 tuổi, tôi lại tự nhủ mình phải cố lên, phải đứng dậy, phải sống tốt để bọn họ phải hối hận khi đối xử với tôi như vậy.

Tôi đã từng có một mái ấm gia đình hạnh phúc. Chồng tôi hơn tôi 5 tuổi, là tổ trưởng tổ cơ khí một công ty tư nhân, lương cũng khá. Còn tôi là giáo viên cấp 3 một trường gần nhà. Khi cưới anh, tôi mới đi làm nên chúng tôi thống nhất đợi 2 năm sau, khi nào kinh tế ổn định chúng tôi mới sinh con.

Trong những năm vợ chồng son đó, anh hết mực yêu thương, quý trọng tôi. Đi làm thì thôi, về nhà anh lại làm hết mọi chuyện nhà cho tôi nghỉ ngơi. Cuối tuần anh lại đèo tôi đi dạo phố, ăn kem, ăn hải sản như thể chúng tôi vẫn còn yêu nhau. Tôi đã từng rất tự hào về chồng mình. Nghe các chị đồng nghiệp kể về thói hư tật xấu của chồng họ, tôi lại cười mỉm, cho rằng mình thật sự quá may mắn khi có một người chồng hoàn hảo như vậy.


Trưởng thành, tôi và bạn thân mỗi người một ngã rẽ, nhưng chúng tôi vẫn rất thân thiết với nhau. (Ảnh minh họa)

Tôi có một người bạn thân từ hồi mẫu giáo. Nhà chúng tôi gần nhau nên lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng. Sau này, trưởng thành, mỗi người một ngã rẽ, một lựa chọn khác nhau nhưng chúng tôi vẫn rất thân thiết với nhau. Có những chuyên tôi không thể chia sẻ cùng chồng nhưng lại có thể kể cho bạn ấy nghe. Có thể nói, tôi tin tưởng bạn ấy tuyệt đối.
Khi tôi cưới được hơn một năm, bạn tôi cũng lấy chồng. Đó là một người đàn ông giàu có, nhưng có vẻ rất lạnh nhạt. Chúng tôi vẫn hay gặp nhau, rồi tỉ tê tâm sự mọi chuyện về chồng mình. Qua những lời kể của cô ấy, tôi biết được cuộc sống hôn nhân của cô ấy không hề hạnh phúc. Chồng bạn tôi giàu có nhưng thuộc dạng keo kiệt, chi tiền cho vợ bao giờ cũng tính toán chứ không hào phóng như chồng tôi. Anh ta cũng không hề biết chiều chuộng vợ, thậm chí còn mắng vợ mỗi khi gặp áp lực trong việc công ty. Việc ân ái cũng thưa thớt dù họ mới cưới vì chồng cô ấy phải đi tiếp khách mỗi đêm.

Bạn tôi cũng thường xuyên bày tỏ sự ghen tị khi thấy tôi và chồng quá hạnh phúc. Nhiều khi vô tình, cô ấy còn ao ước có được một người chồng giống chồng tôi. Những khi đó, tôi còn ngây thơ chỉ cho bạn những chiêu để giữ chồng mà tôi đã từng áp dụng.

Sau đó tôi mang thai. Những tháng bầu bí, vì tôi yếu nên bác sĩ bảo vợ chồng phải kiêng chuyện ấy cho đến khi tôi sinh. Tôi cũng thương chồng lắm, nhiều khi thấy anh buồn bã vì không được giải tỏa, tôi lại ôm lấy anh mà an ủi.

Bạn tôi khi ấy bắt đầu lục đục kéo dài với chồng. Cô ấy hay đến nhà tôi hơn, lần nào đến cũng khóc lóc với tôi. Cho đến một ngày trước khi tôi sinh khoảng một tháng, cô ấy gọi điện cho tôi, giọng điệu mãnh mẽ nói đã nộp đơn li hôn. Cô ấy không cần một người chồng giàu có nhưng vô trách nhiệm. Tôi hỏi động lực để cô ấy làm vậy khi chỉ mới cưới chưa được 3 năm, cũng chưa có một đứa con nào. Không ngờ, bạn tôi nói cô ấy đã tìm được người đàn ông thích hợp rồi. Khi đó, tôi đã rất mừng cho bạn mình, nhưng khi tôi hỏi về người đàn ông đó, cô ấy lại không chịu nói. Đó cũng là lần đầu tiên, giữa chúng tôi xuất hiện sự giấu giếm nhau.

Tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai trong 2 kẻ đó. (Ảnh minh họa)

Cho đến khi tôi sinh con. Chồng tôi vẫn chăm sóc tôi rất chu đáo, bạn tôi cũng thường xuyên đến nhà. Tôi chỉ không ngờ, họ lại đóng kịch giỏi như vậy. Nhiều hôm, cô ấy đem tài liệu đến nhờ chồng tôi chỉ bảo giúp. Cả hai vào phòng làm việc và đóng cửa cả buổi. Khi đó, vì phải trông con và cũng vì tin tưởng họ tuyệt đối nên tôi chẳng nghi ngờ hai người làm gì trong đó. 

Khi con được 8 tháng, tôi bị chậm kinh nửa tháng nên quyết định đi siêu âm xem liệu có phải mang thai. Ngồi chờ một lúc trong khoa phụ sản thì tôi thấy chồng tôi lững thững đi lấy số thứ tự. Tôi ngớ người không hiểu anh lấy cho ai nên chỉ lặng im quan sát. Đến khi nhìn thấy bạn thân của tôi chậm chạp ngồi xuống cách đó không xa và chồng tôi thì liên tục vỗ vai cô ấy, tôi như người bị sét đánh ngang tai. Do buổi sáng chưa ăn uống gì lại cộng với cú sốc bị phản bộikia nên tôi ngất xỉu trước ánh mắt hốt hoảng của rất nhiều người.

Tôi không biết mình về nhà như thế nào, chỉ biết rằng, đến khi tỉnh lại thì tôi đang nằm trên giường của hai vợ chồng. Chồng tôi ngồi bên cạnh, gương mặt tràn ngập tội lỗi còn cô bạn thì đang pha nước đường, mang đến bên giường cho tôi. 

Tôi đã hất thẳng tay cốc nước đó vào áo cô ấy, sau đó chỉ tay ra cửa đuổi cả hai người đi. Tôi cảm thấy vô cùng đau đớn vì bị hai người tôi tin tưởng nhất phản bội trắng trợn. 

Đến nay vợ chồng tôi đã ly thân được 2 tháng, hàng ngày anh vẫn đến xin tôi tha thứ và ngỏ ý đã hối hận, mong tôi cho cơ hội. Còn cô bạn thì không hề xuất hiện nữa nhưng xem chừng cô ấy vẫn kiên quyết giữ cái thai. 

Tôi không biết phải làm gì với người đàn ông đèo bòng, phản bội vợ này, cũng không biết làm sao để đối mặt với cô bạn thân đi cướp chồng mình kia. Tôi chỉ muốn hai người đó biến đi đâu đó cho khuất mắt tôi, để tôi khỏi phải nhìn thấy họ là lại đau như cắt. Tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai trong 2 kẻ đó. Nhưng tôi cũng tuyệt vọng quá mọi người ơi!

Theo bao phu nu

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2015

Bố chồng tôi đã thẳng tay tát vào má tôi đau điếng

Xót con, tôi vội vã bế cháu lên vỗ về và nói: “Cháu đã ăn được cơm đâu”. Lời vừa dứt bố chồng tôi đã thẳng tay tát vào má tôi đau điếng.
Tôi năm nay gần 32 tuổi, chồng tôi 36 tuổi. Lấy chồng muộn nên bây giờ 2 chúng tôi mới có một đứa con trai gần một tuổi. Khi con được 4 tháng, vợ chồng tôi về ở với bố mẹ chồng để ông bà phụ đỡ trông cháu. Đây là ý của chồng tôi.

Căn nhà hai vợ chồng đang ở thì chồng tôi cho thuê, mỗi tháng cũng được 5,6 triệu. Số tiền này tôi gửi hết cho mẹ chồng để bà mua thức ăn hàng ngày. Sau khi hết 6 tháng nghỉ thai sản, tôi quay trở lại làm việc. Vì trong 2 tháng ở cùng bố mẹ chồng, tôi nhận thấy mẹ chồng tôi là người sạch sẽ, cũng khéo chăm cháu nên vô cùng yên tâm đi làm. Bố chồng tôi tuy không phải là người siêng năng nhưng cũng rất thích bế cháu đi chơi.

Mấy tháng đầu, tôi và gia đình nhà chồng vô cùng êm đẹp, không xảy ra xích mích hay điều gì mất lòng. Nhưng đến khi tôi đi làm được 1 tháng thì mọi việc bắt đầu trở nên khó chịu.

Mẹ chồng tôi kêu ca số tiền tôi đưa bà không đủ tiêu dùng hàng tháng. Thực ra, chi tiêu trong nhà tôi cũng nắm sơ qua được, nhưng mẹ chồng đã nói vậy thì mỗi tháng tôi gửi bà thêm 2 triệu. Tôi nghĩ, có lẽ bà thấy tôi đã đi làm lại nên cũng yêu cầu tăng thêm chút tiền sinh hoạt.

Chuyện tiền nong này tôi không giữ trong lòng lắm. Nhưng chuyện con cái thì tôi luôn để ý và lo lắng. Nhiều lần đi làm về, tôi nhìn thấy bố chồng tôi ôm cháu ngồi chơi cờ với bạn ở trước sân chung của tòa chung cư. Điều này sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như những người ở đấy không hút thuốc lá nhiều như vậy. Có lần tôi còn nhìn thấy một ông bác mặt mũi đỏ bừng vì say rượu, đang vừa ôm vừa khề khà hôn hít con trai tôi. Ông nội cháu thì cười vui vẻ vì có người bế giúp cháu để được rảnh tay đánh cờ.


Ở trong nhà, cứ khi nào có bố chồng là tôi luôn phải khép nép. Vì chỉ cần tôi nói câu nào là ông lập tức hằn học câu đó. (Ảnh minh họa)

Tối hôm đó, tôi rất bực mình. Sau bữa cơm, tôi nói bóng gió với bố chồng rằng trẻ con mà ngửi mùi thuốc lá còn nguy hiểm hơn cả người trực tiếp hút thuốc. Với cả bây giờ nhiều bệnh tật lây qua tuyến nước bọt, trẻ nhỏ chưa hoàn thiện hệ miễn dịch, dễ mắc bệnh lắm.

Tôi nói hoàn toàn lễ phép, không một câu cao giọng, nhưng đột nhiên bố chồng tôi đặt cộp chén trà xuống bàn thủy tinh rồi quát tôi: “Từ mai chị đi mà giữ con chị nhé, không phải nói móc mỉa xỉa xói gì tôi. Người ta có quý con cháu mình thì người ta mới bế mới yêu”.
Bố chồng tôi còn nói vài câu nữa, nhưng mẹ chồng tôi lập tức dập tắt. Bà bảo bố chồng tôi cũng nên tránh xa chỗ bàn cờ ra, ở đó toàn dân đốt thuốc, hại phổi cháu… Chồng tôi cũng nói xen vào vài câu bênh tôi. Có lẽ vì thế mà bố chồng tôi càng ghét tôi hơn.

Ở trong nhà, cứ khi nào có bố chồng là tôi luôn phải khép nép. Vì chỉ cần tôi nói câu nào là ông lập tức hằn học câu đó. Chẳng hạn khi tôi nói “Mẹ trông cháu giúp con chút để con làm nốt sổ sách tháng này”. Mẹ chồng tôi vừa đưa tay đón cháu thì bố chồng tôi đã nói: “8 tiếng ở cơ quan chị làm gì mà không làm? Có tí buổi tối còn bắt mẹ chồng chị trông con cho?”.

Khi tôi nhờ mẹ chồng cho nhỏ tiếng ti vi để cháu ngủ, thế là bố chồng tôi sửng cồ lên: “Nó là cháu hay chúng tôi là cháu mà phải chiều theo thế hả? Trẻ con thì ngủ say như chết, biết cái gì đâu mà giật mình”. Sau đó, ông cố ý cho to tiếng thêm. Mẹ chồng tôi nhắc thì ông bảo: “Tôi già rồi, tai bị lãng”.

Nhiều lần tôi kể với chồng, bàn với anh trở lại nhà cũ ở, thuê giúp việc trông con, chứ sống ngột ngạt thế này thì khó chịu quá. Chồng tôi liên tục an ủi, vỗ về bảo tôi ở thêm thời gian nữa, con lớn hơn chút thì cho đi nhà trẻ. Anh sợ giúp việc lại giống mấy bà bảo mẫu trên báo thì còn khổ hơn.

Tôi cố gắng ít xuất hiện trước mắt bố chồng hơn. Tối về nhà là ôm con nằm trong phòng ngủ. Song, thỉnh thoảng tôi vẫn bị bố chồng quát mắng vì những việc rất nhỏ nhặt.


Tôi lau nước mắt đi ra, nhưng cả bữa tôi không hề động đũa chút nào (Ảnh minh họa)

Tuần trước, nhà có giỗ. Tôi xin nghỉ phép, ở nhà sửa soạn cùng mẹ chồng làm 2 mâm cơm mời cô bác trong họ. Đến bữa, bố chồng tôi đòi cho cháu ngồi cạnh mình. Ông tỏ ra rất quý cháu, ân cần vồn vã lấy bát cơm xúc cho cháu ăn, trong khi con tôi mới có 4 cái răng và vẫn đang ăn bột. Vừa thấy ông đưa thìa cơm vào mồm con, tôi vội nói “Bố ơi, cháu chưa ăn được cơm đâu ạ”. Bố chồng tôi phớt lờ, vẫn xúc cơm cho cháu.

Không ăn được nên thằng bé nhè ra bẩn hết áo. Bố chồng tôi mắng yêu nó một câu rồi lại xúc tiếp. Lúc này, cô ruột của chồng tôi bảo “Nó bé xíu đâu đã ăn được cơm hả anh”. Bố chồng tôi vừa cười vừa nói “Ngày xưa làm gì có bột, đứa nào chả ăn cơm từ khi mới 6 tháng”. Rồi ông lại đưa thìa cơm chan canh vào cháu. Lần này thằng bé bị sặc, ọe phun cả cơm ra đằng mũi. Nó vừa sợ vừa đau, gào khóc lên.

Xót con, tôi vội vã bế cháu lên vỗ về và nói: “Cháu đã ăn được cơm đâu bố ơi...”. Lời vừa dứt bố chồng tôi đã thẳng tay tát vào má tôi đau điếng. Mặt ông đỏ bừng nói tôi chiều nó làm nó hư, gần 1 tuổi mà cơm không biết ăn, tè chưa biết bảo. Rồi ông ném thẳng bát cơm ra sàn nhà làm cơm văng tung tóe. Cô bác trong họ phải can ngăn bảo bố chồng tôi bớt giận, ông mới hậm hực ngồi xuống.

Tôi ôm con ngồi trong phòng tủi thân rơi nước mắt. Mẹ chồng tôi vào an ủi tôi vài câu rồi bảo tôi ra ăn cơm kẻo cô bác cười cho. Tôi lau nước mắt đi ra, nhưng cả bữa tôi không hề động đũa chút nào. Tôi cảm thấy rất khó sống tiếp trong căn nhà này cùng bố chồng, nhưng chuyển ra ngoài thì tôi cũng chưa tìm ngay được giúp việc.

Tôi buồn và chán nản quá mà không biết tâm sự cùng ai. Nói với mẹ đẻ chỉ làm mẹ tôi thêm nặng nề, bực bội trách móc thông gia. Nói với chồng thì anh cũng bênh bố chồng chằm chặp. Tôi biết làm gì bây giờ hả mọi người?

Theo bao phu nu

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Powered by Blogger | Printable Coupons